Trình Húc trầm mặc thật lâu rồi mới mở miệng, "Emkhông phải nằm mơ. Cố Mặc Hàm xác thực đã tới, là anh ta đưa em đến bệnhviện."
Tần Vũ Dương lấy túi chườm nóng trên bụng ra, từ từngồi dậy, đem túi chườm nóng ôm chặt vào trong ngực có phần không biết phải làmgì.
Anh cười cười, "Vũ Dương, tôi nghĩ lầnnày tôi thật sự sẽ từ bỏ, tôi không kiên cường được như em. Tôi vẫn cho rằngchỉ cần tôi chờ thêm chút thời gian nữa, em nhất định sẽ nhìn thấy tôi, thếnhưng ánh mắt của em vẫn liên tục dừng ở trên người Cố Mặc Hàm, từ đầu đến cuốicũng cũng chưa từng nhìn thấy người khác, bất kể anh ta có bỏ đi hay không bỏđi, em cũng không từ bỏ. Tôi mệt mỏi rồi, tôi cũng muốn đi tìm hạnh phúc củabản thân tôi, tạm biệt, hãy chăm sóc bản thân thật tốt."
Nói xong xoay người rời đi.
Tần Vũ Dương ôm lấy chăn mền ngồi trên giường.
Cố Mặc Hàm, anh vì sao luôn làm những chuyện khiến emhiểu lầm, nếu anh đã lựa chọn bỏ đi, em yêu hay không yêu anh thì cũng khôngliên quan gì đến anh hết.
Sau ngày hôm đó, Tần Vũ Dương gặp lại Trình Húc mộtlần nữa, anh chắc là đang đi xem mặt, mỉm cười nghe cô bé kia nói chuyện, TầnVũ Dương cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng lại không nghĩ ra được rốtcuộc là khó chịu ở đâu. Sau đó Trình Húc nhìn thấy cô, chỉ khẽ gật đầu thămhỏi, sau đó tầm mắt liền dời đi.
Trong lòng Tần Vũ Dương có chút mất mát, thì ra khônglàm được người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-mai-khong-quen/3020957/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.