Trợ lý lập tức đuổi theo, "Cốtổng."
Cố Mặc Hàm cắt ngang anh ta, "Bảotài xế lái đến cửa khách sạn, mau!"
Trợ lý lập tức bắt đầu gọi điện thoại.
Cố Mặc Hàm ôm Tần Vũ Dương đi tới cửa ngồi vào trongxe, lấy áo khoác đắp lên trên người Tần Vũ Dương, cẩn thận ôm vào trong ngực,sau đó phân phó lái xe.
"Đếnbệnh viện."
Tần Vũ Dương nhíu chặt mày, dường như rất thống khổ.
Cố Mặc Hàm sờ trán cô, có chút phỏng tay, còn có mồhôi lạnh chảy ròng ròng, anh nhẹ giọng hỏi, "Vũ Dương, em không thoảimái ở đâu, nói cho anh biết có được không?"
Ngồi ở phía trước tài xế cùng trợ lý liếc nhau mộtcái, khi nào thì Cố tổng đối với phụ nữ lại ôn nhu như thế?
Tần Vũ Dương cảm giác được một bàn tay hơi lạnh rấtthoải mái chạm vào mặt cô, không tự chủ mà dán lên, đầu óc nặng trĩu, bụng đauđớn làm cô cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều xoay thành một đoàn, trong miệng nhỏgiọng rên rỉ.
"VũDương, không thoải mái ở đâu?"
Tần Vũ Dương giống như nghe được, con mắt mở ra một kẽhở nhìn Cố Mặc Hàm, sau đó thì nhắm lại.
Cố Mặc Hàm vỗ từng cái từng cái phía sau lưng cô, TầnVũ Dương dần dần mất đi ý thức.
Đến bệnh viện, có thể là thời gian ăn cơm trưa, có hơivắng lạnh, nhân viên y tế có chút lười nhác.
Cố Mặc Hàm bắt lấy một y tá đang đi ngang qua, cònchưa nói lời nào, y tá liền chỉ chỉ cửa phòng cấp cứu, sau đó đi khỏi.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-mai-khong-quen/3020956/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.