Tần Vũ Dương vui vẻ bắt đầu ngày nghỉ phép của cô, mỗingày ngủ thẳng đến lúc tự tỉnh, sau đó ngồi dưới ánh mặt trời nghe âm nhạc, đọcsách, uống trà, nhàn nhã tự tại, tận cho đến mặt trời chiều ngã về tây.
Nhưng loại cuộc sống tự tại này rất nhanh bị LãnhThanh Thu đánh vỡ.
Sáng hôm đó Tần Vũ Dương bị tiếng chuông cửa rất lớnđánh thức, cô đem chăn trùm hết đầu lại, ai ngờ người ngoài cửa còn kiên nhẫnhơn, cuối cùng cô không thể không đứng dậy đi ra mở cửa.
Ngoài cửa Lãnh Thanh Thu trông thấy cô, đầu tiên vỗ vỗngực, còn lẩm bẩm: "Còntốt còn tốt." Sau đó vượt quacô tiến vào phòng khách.
Lãnh Thanh Thu đi một lượt đến ghế sa lon: "Saođiện thoại của cậu cũng không mở máy, điện thoại trong nhà cũng không kết nối được,gọi điện đến công ty của cậu, bọn họ nói cậu nghỉ phép rồi, tớ còn nghĩ rằngcậu xảy ra chuyện gì nữa chứ."
Tần Vũ Dương nửa nằm trên ghế sofa bên kia, miễn cưỡngmở miệng: "Tớcó thể có chuyện gì? Đây không phải là tu sinh dưỡng tức sao. Một thời giantrước quá mệt mỏi, bây giờ phải nghỉ ngơi thật tốt mới có thể tiếp tục côngviệc được!"
Lãnh Thanh Thu độ lượng chỉ miệng Tần Vũ Dương: "Sáchsách sách, cậu nhìn lại cậu đi, quần áo không chỉnh tề, tóc bù xù mặt lem luốt,thật không biết nếu như bọn họ trông thấy cái dạng này của cậu còn có thể nóiđây là Tần Vũ Dương xinh đẹp tài giỏi của Đằng Đạt nữa hay không."
Tần Vũ Dương mắt cũng không mở ra: "Bâygiờ cũng không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-mai-khong-quen/3020883/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.