Khi Cố Mặc Hàm tỉnh lại một lần nữa thì thấy trước mặtphóng đại lần lượt mỗi một khuôn mặt khôi ngô.
"Tỉnhrồi tỉnh rồi!" Năm vị thiếu giacủa Phong Hoa đứng lên hoan hô tập thể.
Cố Mặc Hàm cảm giác toàn thân mình đau nhức, khẽ giậtgiật cơ thể, dùng thanh âm khàn khàn nói: "Đỡ tớ dậy."
Mặc áo blouse trắng đeo một cặp kính Hà Văn Hiên mộtbộ dạng nho nhã như hình ảnh thiên sứ áo trắng đè anh lại: "Đừnglộn xộn, chân trái cậu bị gãy, trên người có rất nhiều vết thương, nên nằm thìhơn."
Cố Mặc Hàm mơ hồ nhớ lại khi mình lần thứ nhất tỉnhlại giống như thấy anh trai của mình liền hỏi: "Anh của tớ đã đến đâyrồi phải không?"
"Có,nhưng vừa rồi mới đi ra ngoài, chắc cũng nhanh trở lại thôi."
Cố Mặc Hàm hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra, thanhâm khàn khàn nhưng khí thế vẫn mười phần như trước: "Ai chocác cậu nói cho anh ấy biết?"
Tập thể mọi người đưa ánh mắt vào phía Mạc Sính Dã,đáp án rõ ràng.
Mạc Sính Dã trừng lớn hai mắt, một bộ dáng không thểtin được: "Các cậu đều nhìn tớ làm gì? Đây có phải là quyết định của mộtmình tớ đâu?"
Lý Thanh Viễn cười hì hì khoác lên vai của Mạc SínhDã, với giọng nói ôn hòa hỏi: "Anh Mạc à, tớ hỏi cậu, chủ ý nói choanh Mặc Thần là ai nghĩ ra được?"
"Làtớ, nhưng mà..."
Lý Thanh Viễn phất tay cắt đứt cậu ta: "Vậy điệnthoại kia là ai gọi hả?"
"Cũnglà tớ, nhưng..."
Lý Thanh Viễn vỗ nhẹ vai của Mạc Sính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-mai-khong-quen/3020881/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.