Và kết quả cuối cùng chính là nó thắng và hắn thua. Hắn đành ngậm ngùi đi trả tiền, mặc dù số tiền chả đáng là bao, chỉ vài triệu thôi, nhưng làm hắn tức lộn ruột. Hai anh nó thì hả hê vì trước giờ toàn là họ thua nay lại có người trả thế. Ăn uống xong xuôi, bọn họ ngồi nghỉ một chút thì cũng đã gần bốn giờ. Nó lên tiếng:
- Hai với ba về trước nhé, hôm nay chơi tới đây thôi, em và thiếu chủ còn có việc.
- Vậy được, hai anh về trước em lo giữ sức khỏe. Chào thiếu chủ.
- Um tạm biệt anh có gì em sẽ liên lạc nha
- Ừ.
Thế là hai anh nó ra về. Khuôn mặt có vẻ tiếc nuối nhưng thiệt ra là muốn nhảy tưng tưng, trốn việc cả ngày nay để đi theo nó, hôm nay được nó cấp lệnh về sớm quả là một kỳ tích. Mà dù sao nó cũng là người có trách nhiệm chắc hôm nay lại giao bài tập cho thiếu chủ rồi. nhìn mặt thiếu chủ ngơ ngác là biết chắc bài tập bất ngờ. Nhưng mà họ không có phận sự nên miễn xen vào, chỉ biết cầu may cho thiếu chủ thôi. Còn nói về thiếu chủ chuẩn bị đáng thương kia thì
- Nè tôi với em có việc gì vậy?
- Đi theo đi rồi biết.
Thế là nó dẫn hắn đi. Chả biết từ đâu mà trước cổng công viên đậu một chiếc Ferrari màu đen bóng. Từ trong xe một người thanh niên bước ra đi lại phía nó. Nó thì bình thản kêu hắn rồi đi vào trong xe.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-kho-nguoi-toi-yeu-la-em/2739694/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.