Từ ngày nó phải nhập viện đến giờ cuộc sống của hắn, Phong, anh, HoàngAnh và Quỳnh như đảo lộn, có khi còn hơn cả địa ngục. Mọi thứ không còntrong quỹ đạo cũng từ ngày ấy. Ở bar, ở bang và cả ở trường. Trừ ThảoMai và Diệu Anh ra thì không ai biết nó đang ở đâu và ra sao. Cũng từngày nó nhập viện sân trường không còn đông vui, nhôn nhịp đểnghênh đón tứ đại mĩ nam và nhị đại mĩ nữ nữa. Giờ đây sân trường hoàntoàn im ắng lạ thường, học viên đi qua cũng chẳng màng để ý. Chỉ còn một số ít vẫn đứng chờ nhưng khi vào học thì cũng chỉ lắc đầu ngao ngán một cách thất vọng rồi lặng lẽ đi vào. Mọi thứ phải chăng đã là dĩ vãng? Ở trường là vậy còn ở trong bệnh viện không khí cũng chẳng kém cạnh làbao. Im ắng và ngột ngạt đến lạ thừơng. Chỉ còn tiếng khóc thút thít của Quỳnh, tiếng bước chân vang lên mỗi lần di chuyển và những tiếng thởdài não nề của tụi hắn và cả bác sĩ. Dù đã được bác sĩ chữa trị tận tình nhưng nó vẫn chưa một lần tỉnh lại và sức khỏe của nó cũng chẳng hồiphục, tiến triển là bao.
5 người hôm nào cũng đến thăm,chăm sóc cho nó và cũng để xem bệnh tình của nó chuyển biến ra sao. Mọingười đến nhưng cũng không làm gì được, chỉ biết nhìn nhau rồi thờ dài.Anh, hắn và Phong đau lắm, tim như vỡ vụn. Nhiều lúc 3 người chỉ thầmước người bị thương là mình chứ không phải là nó. Làm sao đây khi ngườicon gái mình yêu, người em gái mà mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-de-yeu/2141590/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.