Áng mây thứ 72 : Hoàng tử lắm lời.
Anh lạnh lùng… là vì em.
Anh trẻ con… là vì em.
Anh ngốc nghếch… cũng là vì em.
Anh thay đổi mình… cũng chỉ vì em.
Tất cả đều là vì em, cô nhóc lắm trò!
Vì bảo vệ em.
Vì yêu em.
Anh đã không còn như ngày trước.
Dường như tình yêu anh dành cho em… đang lớn dần theo năm tháng.
Rồi một ngày…
Khi ánh bình minh nhuộm màu bảy sắc…
Khi nắng vàng soi rọi khắp muôn nơi…
Khi gió và mây hòa chung nhịp đập…
Anh và em… sẽ cùng nhau vẽ nên bức tranh hạnh phúc!
Vạn vật như ngưng động, gió như ngừng thổi, mây như ngừng bay, thời gian như ngừng trôi.
Cả không gian sặc mùi nguy hiểm. Hệt như lưỡi hái tử thần đang ve vãn trước con mồi, gieo rắc tia sợ hãi. Chờ cơ hội để cướp đi luồng sinh khí và túm lấy con người xấu số mang về cõi hư không.
Thiên Di không thốt nên lời, ánh mắt rơi tõm trên gương mặt sắc lạnh, hoang mang, lo sợ. Nếu tia nhìn là thứ vũ khí lợi hại để giết người thì có lẽ, sóc con đã chết khi chạm ngay ánh mắt sắc lạnh đầy đáng sợ kia.
Vĩnh Kỳ trừng mắt nhìn hành động của Vĩnh Khoa mà không ngờ đến. Trước khi cậu kịp cất giọng thì Chính An đã lên tiếng, phá tan bầu không khí ngột ngạt, nguy hiểm giữa giang phòng :
_ Khoa, bỏ súng xuống đi.
Tia lạnh vẫn nguyên vẹn trên gương mặt anh tuấn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-dang-ghet-em-da-cuop-trai-tim-anh-roi/2429700/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.