Chương trước
Chương sau
Tiểu Bạch lật người đè Vĩ Đình xuống mặt đối diện mình. Cô nhìn chăm chăm người kia bên dưới với ánh mắt ôn nhu, nhưng cũng xen lẫn sự ham muốn.
- Mấy người...định..định làm gì á?
Vĩ Đình nhìn ánh mắt ham muốn của Tiểu Bạch mà ngượng ngùng, hai má cũng ửng đỏ mà né tránh ánh mắt kia. Cô bây giờ không còn vẻ mặt hung dữ như trước với Tiểu Bạch nữa mà bây giờ thay vào đó là vẻ mặt và giọng nói như cún con.
- em nghĩ xem....trong căn phòng như vầy, và với tư thế này thì tôi có thể làm gì?
Tiểu Bạch  biết người kia đang mắc cỡ, nên cô nhanh điều chỉnh mặt người kia ngay ngắn bắt Vĩ Đình phải nhìn mình.
Vĩ Đình mắc cỡ quá không biết làm sao liền kéo mền che mặt mình lại. Tiểu Bạch nhìn cô gái ngày nào dù mất trí hay lúc chưa mất trí cũng hung dữ với mình. Bây giờ lại e thẹn mắt cỡ như vậy lòng không khỏi thích thú. Tiểu Bạch vội kéo chăn ra để thấy được vẻ mặt đáng yêu kia.
- Đình Đình!!!
Tiểu Bạch chỉ nhỏ nhẹ gọi 1 cái thôi Vĩ Đình đã nhanh mất hết ý thức chống cự rồi. Cô ánh mắt ngây thơ nhìn chăm chăm người kia chờ đợi xem người kia định nói gì.
Nhưng người kia chẳng nói gì hết liền nhẹ nhàng cuối người xuống hôn nhẹ lên bờ môi người kia. Nụ hôn nhẹ nhàng hai cái lưỡi như đang đùa giỡn với nhau vậy. Cứ thế vờn nhau 1 lúc cảm giác người bên dưới đã nóng lên rồi. Tiểu Bạch mới chuyển hướng sang đưa lưỡi liếm nhẹ nơi vành tai của Vĩ Đình.
Chiếc lưỡi vừa chạm Vĩ Đình liền nhăn mặt vì nhột. Người kia cứ liếm đùa giỡn làm người này chịu đựng. Vĩ Đình không thua gì tay bên dưới tháo nhanh cái áo sơ mi trên người Tiểu Bạch ra quăn ngay xuống nền nhà. Vĩ Đình có vẻ nôn nóng Tiểu Bạch tăng nhanh cấp độ tiến thẳng xuống cổ và xương quai xanh mà hôn.
Chưa dừng ở đó Tiểu Bạch vừa hôn vừa tháo phăng bộ đồ trên người Vĩ Đình. Cả cơ thể trắng nõn, bầu ngực không phải cở bự thì cũng xem là hạng trung rồi. Tiểu Bạch chiêm ngưỡng nhìn hai bầu ngực phập phồng từng nhịp, từng nhịp theo nhịp thở của bản thân Vĩ Đình mà lòng cô như đang   trong lò xong hơi cả người bắt đầu nóng dần lên.
- Tôi phải đánh dấu chủ quyền mới được.
Tiệu Bạch dời mắt xuống hôn lên cổ và xương quai xanh Vĩ Đình. Cô dùng hai bờ môi và chiếc lưỡi cứ nút 1 chỗ cho nó đỏ bầm lên hết. Cứ Như thế nhanh chóng trên khắp ngực và cổ Vĩ Đình đầy những vết đỏ.
- ư...
Vĩ Đình đau nhưng không hiểu sao lại cứ muốn Tiểu Bạch làm như vậy. Cô hai mắt nhắm nghiền hai tay thì quơ quào khắp chỗ. Tiểu Bạch từ từ đưa chiếc lưỡi trường xuống hai đôi gò phập phòng kia mà mút.
- a....
Vĩ Đình hai môi miếm chặc cắn cắn vào nhau. Cảm giác lân lân dân tràng làm cô như mất hết tri giác. Cả căn phòng ngoài tiếng hơi thở hổn hểnh ra thì đâu đó lại có âm thanh gì đó ám mụi mõi khi Tiểu Bạch nút đó là âm thanh va chạm của chiếc lưỡi tinh nghịch của Tiểu Bạch và nhụ hoa đỏ đỏ đang cương lên của Vĩ Đình.
Vĩ Đình khó hịu khôn cùng khi người kia cứ mút lấy mút để hai bầu ngực mình. Cô liền xô Tiểu Bạch ra trường dài trên nệm xuống tấn công Tiểu Bạch phía trên.
- ư...mm...
Tiểu Bạch đột nhiên rên nhẹ lên 1 tiếng chống hai tay lên thành giường ưỡng người. Thì ra Vĩ Đình bên dưới đang hôn lấy bầu ngực Tiểu Bạch. Tình hình con thụ không chờ cơ hội gì hết mà phản công luôn thể.
Cả hai nhụ hoa của Tiểu Bạch đã bị Vĩ Đình mút cho cứng lên hết. Cảm giác cả người như có luồng điện đang chạy vậy. Hai tay Tiểu Bạch nhanh rời khỏi thành giường rồi kéo Vĩ Đình lên không cho cô đùa giỡn nữa. Hối hả hôn Vĩ Đình rồi hôn xuống cổ, xuống ngực, bụng rồi dần hôn lên hai mép đùi của Vĩ Đình.
Tiểu Bạch hôn mép đùi, ngón tay thì miết nhẹ lên khe rãnh hồng hồng nơi tư mật của Vĩ Đình. Vĩ Đình bên trên hai mắt nhắm nghiền 2 tay nắm chặc ga giường, trên trán cô đã lắm tắm có mồ hôi rồi. Tiểu Bạch cứ hôn hai đùi rồi từ từ đưa lưỡi vào nơi mà có thể nói là đáng giá ngàn vàng của Vĩ Đình.
- A....Tiểu Bạch...đừng...
Bị xâm chiếm Vĩ Đình liền ưỡn ẹo 2 tay vịnh đầu Tiểu Bạch có ý xô đầu người kia thoát khỏi nơi đó. Nhưng người kia xem ra chẳng quan tâm. Cô càng kích động người bên dưới càng hưng phần càng bạo lực hơn. Tiểu Bạch dùng hết sức lực của chiếc lưỡi mình mà hết mút rồi chơi vòng tròn xung quanh nơi đó. Cả căn phòng trong đêm lại tràn ngập tiếng rên "ư....m" của cả hai.
Tiểu Bạch cứa mút, đầu lưỡi cứ đưa ra đưa vô nơi tư mật của Vĩ Đình. Đây là lần đầu Vĩ Đình trải qua chuyện thế này cô không thể nào khống chế bản thân được. Chỉ cảm giác khắp người đầy bức rức, đầy cảm giác khó chịu cô chỉ muốn thoát ra cảm giác đó.
- Tiểu Bạch!!!!....A..AA
Vĩ Đình chợt kêu tên Tiểu Bạch rồi cong người lên khỏi mặt nệm mà rên to. Cùng lúc đó từ trong nơi tư mật cũng có 1 chất lỏng màu trắng tuôn ra dính ngay mặt Tiểu Bạch. Vĩ Đình cả người rã rời như mới chạy hơn cây số vậy, cả người lắm tấm mồ hôi, tay chân mệt mỏi hai mắt cứ nhắm nghiền mà nằm thở trên giường.
- .....
Tiểu Bạch cảm giác mặt ướt cũng biết người kia ra rồi. Cô đưa tay lên quẹt chất lỏng trên mặt mình đưa ra trước nhìn. Đôi môi Tiểu Bạch chợt cong lên vẻ mặt đầy thoả mãn. Cô đưa ngón tay  vừa quẹt chất dịch xong đưa lưỡi liếm sạch rồi chồm lên hôn Vĩ Đĩnh. Lúc này nụ hôn không còn mãnh liệt nữa mà chỉ là 1 nụ hôn nhẹ nhàng đầy ngọt ngào.
Tiểu Bạch nằm bên cạnh kéo mền đắp cho cả hai rồi ôm Vĩ Đình vào lòng. Tiểu Bạch hạnh phúc tột cùng chẳng tài nào ngủ được, cô hôn nhẹ lên trán người kia rồi ôm lấy mà nhìn trần nhà miệng không thể nào thôi ngưng nở nụ cười hạnh phúc.
- Tiểu Bạch!!! Đừng ở phía sau em nữa, hãy đi cạnh em đi.
Vĩ Đình nép đầu vào cổ Tiểu Bạch tay thì ôm chặc lấy eo Tiểu Bạch mà thủ thỉ. Cô không nhớ rõ quá khứ của cả hai, những hình ảnh mờ nhạt kia không giúp cô biết rõ mọi chuyện. Nhưng bây giờ cô tin rồi, cô tin người con gái đang nằm cạnh cô đây rất rất yêu cô. Và cô biết nếu để vụt mất người này thì cô sẽ hối hận cả đời.
- ừm. Nếu quá khứ em đã không thể nhớ, vậy...tôi sẽ cùng em xây dựng tương lai.
Tiểu Bạch nắm chặc tay Vĩ Đình mà thầm thì. Quá khứ đã là gì, quan trọng là bây giờ họ có thể tay đan tay bên nhau rồi.
- Đồ ngốc...hic.
Hai ngón tay thon dài của Vĩ Đình sờ sờ vào vết sẹo nơi cổ tay trái của Tiểu Bạch mà lòng nhói đau. Tất cả là do cô mà người kia mới hành động ngu ngốc như vậy, nước mắt Vĩ Đình lại theo khoé mi mà lăn xuống.
- Mấy người có biết trên đời này có 1 con nhỏ kia nó đần lắm không?
- ....
Tiểu Bạch nghe Vĩ Đình kể lại im lặng nằm lắng nghe xem cô có thể kể chuyện gì trong hoàn cảnh như thế này.
- Bản thân không thể ăn cay được mà chỉ vì 1 cô gái bất chất ăn đến phải nhập viện....Chỉ vì 1 cô gái...mà dầm dưới mưa hàng tiếng đồng hồ tìm kiếm 1 thứ mà cô gái kia quăng đi.
- Cô ta ngốc đến mức hàng ngày đứng trước cửa công ty. Chỉ đợi 1 thoáng người cô ta yêu tan làm. Cô ta ngốc chỉ dám lẳng lặng theo sau mỏi kia người kia đi cùng chàng trai khác...
- Thậm chí....bị người kia mắng bằng những lời tổn thương...hic...mà cũng không chịu buông tay...Tại sao? Sao người đó ngốc thế hả? Hic...
Vĩ Đình nằm vừa kể lại mọi thứ mà nước mắt cứ tuôn. Tiểu Bạch nghe cô kể cũng không thay đổi cảm xúc gì là bất ngờ. Vì mọi thứ chẳng qua là do bản thân cô sắp xếp hết thôi.
- Cô ta ngốc thật. Nếu cô ta thông minh hơn 1 chút,thì có lẻ cô ta sẽ vạch ra 1 kế hoạch khác ít tốn thời gian hơn rồi.
Tiểu Bạch chợt cười rồi đáp trả. Tới lúc này rồi vở kịch của cô cũng nên hạ màn rồi. Vĩ Đình nghe mà chợt mở to mắt, nước mắt cũng ngừng rơi. Chồm dậy nhìn Tiểu Bạch.
- Mấy người nói kế hoạch??? Kế hoạch là sao?
Vĩ Đình bất ngờ với những lời của Tiểu Bạch nói. Nhưng cô nghe trong ý tứ của người kia thì mọi thứ diễn ra xem ra đều do người kia sắp đặt cả.
- Moazz...Mọi thứ đó đều là kế hoạch của tôi. Tôi cố tình nhờ phục vụ đưa dù cho em. Bởi vì cây dù đó là cây dù mà chúng ta lần đầu tiên tôi ôm em đi dưới mưa năm đại học. Những chuyện của em ở công ty hay ở nhà đều do Hi Chi báo tôi biết. Chuyện A Tâm kể cho em biết cũng là do tôi sai bảo. Thậm chí, hôm nay chị Hạ Vi làm lớn chuyện như vậy cũng là nằm trong kế hoạch của tôi. Em xem tôi ngốc phải không? Mất tận 4 tháng mới hoàn thành kế hoạch. Biết vậy ngày đó bắt cóc em về nhà, ăn sạch em, cho nhanh. Không tin em không chịu gả cho tôi đó.
Tiểu Bạch nhìn vẻ mặt đầy khó hiểu của Vĩ Đình đang nhìn mình mà vội cười. Cô đem mọi chuyện thú nhận hết với Vĩ Đình.
- Hứ....đồ lưu manh.không ngờ nhìn mặt xinh đẹp vậy mà 1 bụng âm mưu. Mấy người ngon lắm dám hùa theo chị hai. Đáng ghét...đáng ghét.
Vĩ Đình nghe toàn bộ kế hoạch của Tiểu Bạch mà cô không gian khi mình bị sỏ mũi, mà trong lòng lại rất hạnh phúc. Vì người kia thật ra trước giờ chưa từng từ bỏ cô. Vĩ Đình nũng nịu đánh yêu vào ngực của Tiểu Bạch.
Bị đánh Tiểu Bạch vội chụp lấy tay người kia mà chồm lên nhìn Vĩ Đình ôn nhu.
- Chỉ cần được bên em, tôi bất chấp thủ đoạn. Nếu đáng ghét.... thì cũng chỉ đáng ghét với em thôi. ???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.