19
Chúng tôi chỉ có một khoảnh khắc này để gặp nhau.
Cố Kình sẽ sớm di chuyển cùng đội.
Lúc này đây, tôi không chịu thua nữa, mà vừa ôm anh vừa khóc,
Cố Kình cũng rất khó chịu, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, gọi tên tôi không ngừng:
“Lâm Hân… Lâm Hân…Lâm Hân…”
Chúng tôi thực sự phải chia tay.
Tôi nghiến răng vùng ra khỏi vòng tay của anh.
“Lần sau về phải bù đắp cho em đấy nhé!”
“Anh nhất định sẽ đáp ứng em, hứa với em!”
Anh đưa bàn tay lên lau khóe mắt tôi, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Tôi thực sự không muốn khóc nữa.
Nhưng khóe mắt tôi lại bắt đầu cảm thấy chua xót. Đành phải quay lưng lại, vẫy tay với anh.
“Tạm biệt!”
Ừm…
Tôi không thể quay lại nhìn.
Nhất định không thể quay đầu nhìn lại…
Nhưng sau khi xe đặc nhiệm bắt đầu di chuyển, tôi không thể không quay đầu nhìn lại.
Cố Kình đứng trên xe, yên lặng nhìn tôi.
Nhưng hai tay của anh vốn đang để thẳng bên hông nay lại giơ thẳng lên một bên mặt.
Anh ấy đang chào tôi.
Hình bóng kia càng lúc càng xa.
Cho đến khi tôi không thể nhìn thấy nó nữa.
Tôi che miệng miệng lại, chợt hiểu ra ý nghĩa thực sự của việc làm vợ quân nhân.
…
Cứu hộ chống lũ nhanh chóng trôi qua.
Lòng tôi cũng nhẹ nhõm.
Bạn thân tôi nghe về hành vi điên rồ của tôi, mà cũng chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-anh/2766878/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.