Khang Dụ đột nhiên bế Tử Đằng lên khiến cô vừa giật mình vừa bất ngờ, khi đã nhận thức được tình hình, cô vội giãy dụa vì hành động ấy của anh. Nhưng Khang Dụ vẫn thản nhiên bế Tử Đằng lên xe.
"Này, anh đang làm gì thế?! Thả tôi xuống, mọi người đang nhìn kìa!"
Tử Đằng đánh nhẹ vào người Khang Dụ, hơi lớn giọng nói, khuôn mặt vì ngượng ngùng mà ửng hồng.
"Em bảo đi không được còn gì? Anh bế em vào xe thì có sao?"
Nghe Khang Dụ nói thế, Tử Đằng cũng không láo nháo nữa. Dù gì cũng chỉ bế vào trong xe thôi, chẳng có gì to tát lắm.
Sau khi gửi xe, cô cùng anh vào thang máy lên phòng. Sau khi Khang Dụ mở khoá, cửa phòng từ từ mở ra, Tử Đằng vẫn đứng đấy ngắm nhìn nội thất bên trong căn nhà. Màu sắc tuy đơn giản nhưng vô cùng thanh lịch, cả một căn nhà chỉ thấy ba loại màu sắc là màu đen, màu xám và trắng.
Đẹp thì đẹp đấy, nhưng cũng chẳng có gì đặc sắc. Hm... để mình đoán xem, màu đen là lúc tâm trạng đang "khó ở", màu xám thì bình thường, còn màu trắng chắc là lúc "tỏ tình" với mình nhỉ, Tử Đằng đảo mắt thầm nghĩ.
"Em còn đứng đấy làm gì? Anh có ăn thịt em đâu.”
Khang Dụ nhướn mày nhìn cô nói.
Câu nói này mang hàm ý gì đây? Chỉ đơn giản là ăn bình thường thôi, hay là “ăn” đây? Tử Đằng ngượng ngùng thầm nghĩ.
“À ừm, nhắc đến ăn mới nhớ. Tôi có mang theo nguyên liệu nấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhip-tim-anh-rung-dong/2677336/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.