Edit: Mây
Chờ đến khi Ân Mặc đi lấy máy hút sữa quay lại, còn ôm theo công chúa nhỏ nhà bọn họ.
Đập vào mắt Phó Ấu Sanh đầu tiên chính là nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của công chúa nhỏ khóc oe oe.
Đưa tay ra đón lấy: “Không phải đã ngủ rồi sao, làm sao mà lại khóc.”
“Đúng là túi khóc nhỏ.”
Quả nhiên, có một số kinh nghiệm dân gian cũng không phải là không có mục đích.
Thời gian mang thai cô thích khóc như vậy, thế này không phải là lại sinh ra tới một cái túi khóc nhỏ sao.
Cái máy hút sữa này cũng không cần nữa.
Trực tiếp cho công chúa nhỏ.
Ân Mặc ngồi ở bên cạnh Phó Ấu Sanh, nhìn hai mẹ con, đôi mắt hơi tối đi.
Nhưng thật ra không có ý nghĩ gì khác.
Dù sao thì công chúa khóc nhỏ thật sự cũng rất thảm.
“Có thể là đói bụng.”
Phòng ngủ được cách âm rất tốt, chỉ là lúc Ân Mặc đi ngang qua phòng trẻ con, mới nghe thấy công chúa nhỏ đang khóc.
Hơn nữa bảo mẫu có dỗ như thế nào đều cũng không được, anh mới ôm đến đây.
Bằng không, vợ khó khăn lắm mới ra giai đoạn ở cữ, anh làm sao nỡ buông tha cái màn đêm tốt đẹp này.
Cũng chỉ có công chúa nhỏ mới có bản lĩnh này.
Nhìn công chúa nhỏ rốt cuộc cũng không khóc nữa, hai vợ chồng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Tên của công chúa nhỏ là Ân Mặc đặt, lần này anh đã giành được quyền đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhip-dap-kho-cuong/3504320/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.