"Gia Minh là anh thật sao?"
"Cậu...là.?"
"Anh sao vậy? Em là Hiên Kiện, là người yêu của anh. Anh không nhận ra em sao?"
"Hả? Người yêu? Có phải cậu lại nhầm người rồi không? Tôi tên Hoàng Gia Bảo mà".
"Không thể nào! Anh là Triệu Gia Minh...mau theo em về".
"Nè, cậu làm gì vậy. Có phải cậu thấy Gia Bảo khờ khạo nên muốn bắt cóc người ta hay không? Thả cậu ấy ra".
Cậu được lòng rất nhiều người ở đây nên khi cậu gặp chuyện thì ngay tức khắc có người đến giải vây.
"Chuyện của tôi không cần các người xen vào".
Vốn là vì công việc nên mới tới đây. Nhưng không ngờ lại gặp cậu ở đây, nhất định nó phải đem cậu đi cho bằng được.
"Đây không phải là thành thị của cậu, đừng có ở đây làm càng. Với lại chúng tôi không bao giờ bán đất cho tập đoàn của cậu đâu".
"Hừ...tôi phải chờ các người đồng ý sao? Chờ một thời gian nữa tôi giải tỏa cả khu này xem các người có nhanh chóng dọn đi hay không. Tôi khuyên các người hiện tại còn có tiền đền bù thì nên nhận để còn đi kiếm chỗ ở mới tốt hơn một chút. Nếu không sau này rất khó nói".
Rồi nắm tay có ý định rời đi nhưng một lần nữa lại bị người dân ở đó cản lại.
"Cậu muốn rời tự một mình rời. Còn cậu ấy ở lại".
"Tại sao anh ấy phải ở lại? Các người lấy quyền gì bắt anh ấy phải ở đây? Gia đình anh ấy đang tìm kiếm anh ấy từng ngày kia kìa".
"Nhưng tôi ..không phải Triệu Gia Minh".
"Anh.........dưới lòng bàn chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhin-trung-em-nhi-thieu-gia-nha-nguoi-ta/897293/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.