"Dù thế nào em vẫn là của tôi. Không ai có thể thay đổi".
"Có tôi". Cậu nói.
"..."
" Tôi sẽ là người thay đổi nó".
"Em quên mình lúc trước từng hứa gì rồi?"
"À...có sao?"
"Triệu thiếu gia. Lâu ngày không gặp em lại bị mất trí sao?"
"Hừ...trí nhớ tôi rất tốt. Chỉ là...chuyện cần quên thì không được nhớ".
"..."
"Anh cũng đừng có quên chính mình đã làm gì".
Nó thấy cậu và hắn cứ đối đáp qua lại hoài, biết là gặp nhau giờ đây như nước với lửa, biết là không còn liên can gì đến nhau nữa nhưng nó vẫn thấy không thoải mái.
"Đủ rồi. Mình đi thôi". Nó nói.
Lần này nó thành công dắt cậu ra khỏi đó, kiếm một bàn tiệc khác mà ngồi.
Hắn nghĩ: 'Em muốn giận tôi bao lâu cũng được, tôi đều có thể chờ. Nhưng nếu có suy nghĩ rời khỏi tôi...em tuyệt đối sẽ hối hận'.
*****
"Làm sao?" Cậu hỏi.
Từ lúc thoát ra khỏi hắn, nó cứ im lặng mà nắm chặt tay cậu. Lực tay càng lúc càng siết đến nổi tay cậu hằng dấu đỏ nhưng mà cậu vẫn không la đau.
Nó nghe cậu hỏi liền dùng mặt dụi dụi vào ngực cậu:
"Em khó chịu".
"Anh biết".
"Gia Minh".
"Hừm?"
Nó kề môi mình vào sát tai cậu:
"Em muốn anh".
Nói rồi nó dẫn cậu vào toilet gần đó, chọn một phòng trống rồi khóa chặt cửa lại.
Nó hôn cậu đến không thở nổi, đến khi thấy đủ rồi nó mới luyến tiếc rồi khỏi đôi môi mềm mại ấy.
Nó chuyển sang hôn xuống cổ rồi từ từ cởi bỏ từng cúc áo sơ mi trên người cậu.
"Ưʍ..."
"Trương Hiên Kiện...dừng...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhin-trung-em-nhi-thieu-gia-nha-nguoi-ta/897282/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.