Hai người cùng cưỡi ngựa đến cổng Nhan phủ, tiếng chiêng trống đi theo cũng ngừng lại, Nhan Tây Hạ xoay người xuống ngựa, lập tức đưa tay chuẩn bị đỡ đối phương.
Tiêu Liên ngẩng đầu nhìn người đang đưa tay kia, vô luận là động tác hay thần thái, rõ ràng nhìn không có một chút giống với dáng vẻ của một người mù. Nếu như đôi mắt kia có sức sống, thì đó sẽ là một cảnh tượng như thế nào a.
Cậu đưa tay ra nắm lấy tay của Nhan Tây Hạ, xoay người xuống ngựa. Hai người nắm tay nhau bước vào cửa. Khách khứa đã đứng kín sân, Tiêu Liên nhìn nhiều người tham dự, trong lòng hoảng hốt. Tại sao những người này không ngồi ở trên bàn cơm? Cậu vội cúi đầu xuống, nơi này nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ người nhận ra cậu.
Chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới. Tiêu Liên nhìn thấy người quen, Lý Thừa Trạch. Lý Thừa Trạch cũng là một thư sinh, vừa rồi mới đậu thi Hội, trúng cử nhân. Trước kia Lý Thừa Trạch từng đến xưởng thêu của cậu, Tiêu Liên không biết làm thế nào mà cậu lại lọt vào mắt xanh của anh ta.
Sau khi Lý Thừa Trạch trúng cử nhân, anh ta liền đến Tiêu phủ cầu hôn. Tiêu Nặc Phục lúc đó đã quyết định để Tiêu Liên thế chỗ cho Tiêu Liên. Nếu không có chuyện này, Tiêu Nặc Phục nhất định đã đồng ý rồi, nhưng chuyện đã đành nên không thể.
Lý Thừa Trạch thất vọng trở về, không nghĩ ở chỗ này gặp được Tiêu Liên, anh ta có chút hoảng sợ, buột miệng thốt lên: "Sao lại là Tiêu Liên?"
Bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhin-thay-nguoi/194939/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.