“Mày nói cái gì? Nói lại tao nghe? Mày nói cái gì hả?”
Tiêu Tuấn vừa nghe Tư Bằng nhắc đến người mẹ đã mất của mình thì liền mất kiểm soát. Anh tóm lấy cổ áo của hắn, đôi mắt đỏ ngầu vương đầy tơ máu. Năm đó khi chạy đến bên đồi trời mưa tầm tã, anh vẫn luôn ám ảnh khi nhìn thấy bà nằm lạnh người trên đất. Miêu Ngọc Châu chính miệng nói rằng đã sát hại mẹ anh mới có kết cục thảm. Hai năm sau, Tư Bằng lại một lần nữa khơi gợi quá khứ đáng quên ấy. Nhưng lẽ nào, chuyện năm xưa lại không phải như vậy?
Bạch Nhược Đình cũng cảm thấy thái độ của hắn lúc này rất khác, nhìn Tiêu Tuấn như vậy khiến hắn như thoả mãn vô cùng. Cô biết anh rất kích động, nhưng lúc này có làm thế nào cũng chỉ khiến cho hắn thêm đắc ý.
“Tư Bằng! Anh nói như vậy là sao?”
Hắn nhìn cô, từ cười khinh bỉ trong ánh mắt liền có tia ấm áp dịu dàng. Chỉ trong một động thái ấy, phút chốc khiến cô thấy lạnh sống lưng. Hắn đã thay đổi, thật sự thay đổi đến mức khiến cô khiếp sợ.
“Có trách là trách bà ta biết quá nhiều chuyện, vẫn là nên đoàn tụ cùng cha mày nhanh một chút. Miêu Ngọc Châu thương tình bà ta dù gì cũng từng là bạn tâm giao, chỉ khiến bà ta kích động.”
Năm đó mẹ của Tiêu Tuấn nằm trên đất quả thật vẫn có thể cứu chữa nếu được đưa đến bệnh viện kịp thời. Trước khi trời đổ mưa to, Tư Bằng một mình đến đồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhin-kia-nuoc-mat-cua-em/3399144/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.