Cùng lúc này, có một đám người lạ mặt bất ngờ xuất hiện rồi xông lên chen cả lối đi của cô. Bạch Nhược Đình nhận ra điều bất thường ngoái đầu nhìn lại tìm Tiêu Tuấn. Anh lẫn trong những kẻ mặt mũi bặm trợn kia, gương mặt anh tuấn, lạnh lùng mang theo dáng vẻ của một vị Thần chết. Đến khi nhìn ra đường, đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc mang khí chất cao ngạo, kiêu căng.
Người này đã hai năm rồi không gặp, bây giờ nhìn lại quả thật rất khác xưa. Còn nhớ hai năm trước cô vẫn luôn được người này hộ tống đi khắp nơi, được người này che dù mỗi khi mưa bất chợt đổ xuống. Lúc ấy tuy không có tiền đồ sáng lạn như Tiêu Tuấn, nhưng lại rất thật thà và dễ gần. Còn bây giờ thì sao? Cả một chút dáng vẻ ngày xưa ra sao, Bạch Nhược Đình cũng không còn nhớ nổi nữa.
Đến khi Tư Bằng nhìn thấy người trong đám đàn em là cô, hắn hoàn toàn kinh ngạc như bị thiên lôi váng xuống. Hai năm qua hắn luôn ăn năn hối hận, vì bản thân cho rằng chính hắn gây ra cái chết cho cô. Nhưng giây phút này, nhìn thấy cô bằng xương bằng thịt khiến hắn như phát ngốc.
“Nhược Đình?”
Tiêu Tuấn đã nhìn thấy hắn nhận ra Bạch Nhược Đình. Anh lập tức bước đến kéo cô ra phía sau rồi chắn trước mặt. Hai người đối đầu trực diện nhau, thù hận bao nhiêu lâu cố gắng quên lãng lại như hiện về. Dù người con gái ấy có vẹn nguyên bên anh, thì anh vẫn không bao giờ quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhin-kia-nuoc-mat-cua-em/3399143/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.