Khai giảng đầu năm cũng không có tiết, chủ yếu tới để nhận biết giáo viên bộ môn, làm quen bạn học gì đấy, dù sao ba năm sắp tới còn phải chung chạ lâu dài.
Mộ Tư Bạch thì trái ngược, có vẻ tròn ba năm tới hắn vẫn muốn độc lai độc vãng, ngăn mình với thế giới vạn biến rồi, giữa hắn và giáo viên tựa hồ đã ngầm lựa chọn chung sống hòa bình, nước sông không phạm nước giếng.
Từ lúc phát sách tới lúc tan học hắn cũng không tỉnh. Tề Tễ giẫm lên thanh ngang, nói sao đi nữa, giờ hai người cũng ngồi cùng bàn, không nhẫn tâm mặc hắn ngủ như chết ở đây được.
Cậu giơ ngón trỏ đẩy nhẹ gọng kính, thò tay muốn sờ chóp mũi Mộ Tư Bạch, xem thử người này còn sống hay đã ngoẻo. Cậu đặt tay dưới mũi người kia, đối phương cũng chả nhanh nhạy như cao thủ võ lâm tóm ngay lấy cổ tay cậu.
Nhưng mà, cậu không thăm dò được hô hấp của Mộ Tư Bạch, đứa cháu trai này ngoẻo thật rồi? Khai giảng đầu năm, một nam sinh bất ngờ đột tử ở trường cấp 3 chuyên! Gánh nặng bài tập hay áp lực việc học quá lớn? Trong đầu bỗng chốc lướt qua đầy rẫy các loại tiêu đề suy thoái đạo đức hay bản chất con người bị thối rữa.
Cậu trở tay, ấn lên lỗ mũi người kia.
Năm phút mười ba giây, thằng cháu trai này nhịn khá đấy.
Mộ Tư Bạch cuối cùng cũng rời khỏi mặt bàn, chân dài ngoằn ngoèo vắt lên ghế đẩu bàn trước, một tay chống lưng ghế, tay kia xoay điện thoại. Nhìn đời bằng nửa con mắt, vẫn là cái thần thái mày nhìn cái đéo gì.
"Ba cậu tới kìa, nằm sấp ở cửa sổ sau nhìn cả buổi rồi." Kính Tề Tễ khuất sáng, nhìn không rõ đôi mắt bên trong.
Mộ Tư Bạch như bị ấn nút tua nhanh, lấy ra một cuốn tập từ chồng sách trên cao lật ra xem.
Tề Tễ lỡ đãng nhìn cửa sau, hiệu trưởng đã đi rồi. Mặt sau di động của tên cháu trai Mộ Tư Bạch thế mà là mặt gương. Vừa thấy ba hắn rời đi, lập tức lộ nguyên hình, toát ra khí thế đừng trêu vào ông đây.
Tề Tễ cũng chả phải người tốt tính gì, dùng chân đụng nhẹ đầu gối Mộ Tư Bạch, cầm ra một cuốn tập, xoẹt xoẹt vài cái rồi đưa đến trước mặt hắn. Gõ nhẹ đầu bút, "Đáp án đúng." Cậu xoay một vòng, chọt nhẹ nắp bút vào vạt áo.
Mộ Tư Bạch thoắt cái nhớ lại chuyện lúc sáng, lúc sau mới nhận ra, người ngồi trước mặt hắn là cái thằng nhìn gì kia. Mả cha nó, sao không cho quay phim luôn đi, trùng hợp đều từ trên trời rơi xuống, rơi không trúng ai mới trúng độc đắc đấy.
Hắn cầm tập lên xem, một đống phương trình, trừ số-chữ cái-dấu bằng ra hắn nào biết đúng hay sai, ý gì đây, ý nói hắn không có tư cách qua môn toán à.
"Làm gì?" Mộ Tư Bạch trước giờ có gì là nói thẳng tuột ra, phiền cái loại mọt sách lòng và lòng vòng ra kiểu biết tuốt này. Cái đỉnh trên đầu mày là não, của người khác đều chứa phân à?
"Đáp án đúng, bên trên sai cả rồi mau sửa lại đi." Tề Tễ cầm bút chỉ ra chỗ sai.
"Có bệnh ám ảnh cưỡng chế?" Mộ Tư Bạch giật áo trong tay Tề Tễ lại, nhập hàng 35 tệ một cái đấy, chất lượng không tốt, kéo chút nữa là rách đấy bạn.
"Hơi hơi, tôi không chịu được đề Toán bị sai." Tề Tễ nói thật.
Mộ Tư Bạch nghĩ thầm, có bệnh, nghe khẩu âm của Tề Tễ đã biết không phải dân địa phương, cái ngữ này mà ở Đông Bắc từ bé, chắc lớn không nổi quá. Âu cũng phải đầu thai trăm tám chục lần chứ chả vừa.
"Tự chữa đi, này?" Hắn ngồi xuống bên kia Tề Tễ, trên người mình đầy công thức, coi thằng oắt làm màu này có mệt chết không.
Tề Tễ muốn chữa thật, cậu lấy một cái áo ngắn tay còn chưa bóc nhãn trong cặp ra. "Mặc vào đi, tôi sửa cho cậu." Còn ở một bên đánh cược xem Mộ Tư Bạch có gan cởi đồ trước mặt cả lớp không.
Kết quả, quá coi thường cái mặt bê tông này rồi, còn chưa kịp phản ứng, Mộ Tư Bạch đã thay đồ xong, hai người ngồi ở hàng cuối, các bạn học mặc sức bung lụa ở trển, ai rảnh đâu chú ý bên này.
Tề Tễ thấy Mộ Tư Bạch thực sự rất trắng.
Vứt cái áo ngắn tay còn vương mùi nước hoa nhàn nhạt lên bàn, đỏm dáng, lại còn xịt nước hoa, cũng may cậu không dị ứng mùi này, Tề Tễ nghĩ thầm.
Tề Tễ lấy cây bút than đen ra, thực sự coi ống tay áo thành giấy nháp, đặt bút viết lên, Mộ Tư Bạch không thèm xem cậu sửa có đúng không, xoay người đi mất.
Tổ hợp bốn người cùng phòng ở hàng trước nghe thấy rõ mười mươi, chỉ không biết phải tám gì với Mộ Tư Bạch, bằng đồng loạt ngậm miệng.
Mộ Tư Bạch chân trước vừa đi, chân sau cả đám đã bu lại hóng hớt.
"Dùng phương pháp thay thế là có ngay đáp án, XY chả sài được." Văn Tố cầm bút gạch lên.
Vương Chí Cường quàng tay qua vai Văn Tố chỉ vào công thức ở mặt sau tay áo, "Z cũng đâu dùng được? Người thiết kế này học Toán từ giáo viên thể dục hả chèn."
Đoàn Ngọc Lâm với Diêm Lương cũng nhìn qua. Dù sao thời gian tự học không có ai quản, thích ngồi đâu làm gì đều được, cả bọn xúm lại sửa mấy cái phương trình trăm ngàn chỗ hở, có lẽ do động tĩnh bên này khá lớn, toàn bộ nam nữ sinh trong lớp cũng chạy tới góp vui, chữa đề lúc đầu tự dưng chuyển thành nơi cho cả đám phát huy ngón nghề ấp ủ bao lâu nay.
Cái áo ngắn tay trắng tinh giờ nhìn không nổi, Tề Tễ không vô ý, mà chính là cố ý. Ai bảo Mộ Tư Bạch không cho cậu cơ hội đáp lại câu 'Nhìn cái đéo gì?' kinh điển kia? Không phải đều là cảnh tượng giương cung bạt kiếm thế này à:
"Mày nhìn cái đéo gì?"
"Nhìn mày đấy làm sao?"
"Nhìn nữa coi chừng tao móc mắt ra!"
Tiếp đó không thèm màng gì nữa cứ lao vào tẩn nhau. Mộ Tư Bạch đúng là quân độc ác, không cho cậu có cơ hội trải nghiệm thử chút hả?
Nhờ cái áo ngắn tay này, so với lời giới thiệu ngắn gọn súc tích lúc đầu, cả lớp giờ đã xích lại gần nhau hơn, xóa đi bức tường xa lạ vô hình kia.
Mộ Tư Bạch ra khỏi tòa nhà dạy học, biết không cách nào quang minh chính đại ra cổng lớn được, Mộ Lão Tam trực tiếp đặt ảnh chụp của hắn chỗ bảo vệ gác cửa, coi hắn y chang tội phạm hình sự, gặp mặt thì tóm sống, một cọng tóc cũng không lọt được ra ngoài.
Hắn đành vòng ra sau, trường nào cũng có tường cao cửa rộng, nhưng nào ngăn nổi đám học sinh phá phách, hắn lui về sau mấy bước, lấy đà, nhanh như chớp leo lên tường.
Trong tường ngoài tường đều có camera giám sát, Mộ Tư Bạch khiêu khích nhìn sang, giơ ngón giữa chĩa vào đó, quay người đi mất.
Làm màu thế thôi chứ camera có mở méo đâu, suy cho cùng cũng mới ngày đầu khai giảng.
Mác áo ngắn tay còn chưa gỡ xuống, hắn vừa lướt qua đã hút mắt hàng tốp người đi đường ngó vào, nhìn thì nhìn đi, cũng chả sao. Mộ Tư Bạch đút hai tay vào túi lắc lư vào trung tâm thành phố.
Tin nhắn WeChat nối đuôi nhau ùn ùn kéo tới, hắn mở khóa xem thử, mưa bình luận y chang cửa sổ Danmu nhảy ra, bọn trong nhóm lớp cũ đồng loạt share ngày đầu khai giảng của tụi nó, nhàm chán.
Hắn với bạn hắn tự lập nhóm riêng, chọt đại video chưa tới một phút trong đó. Thoạt nhìn đã biết không phải học sinh trường chuyên gì, đứa nào đứa nấy rủ nhau nhảy tường du ngoạn.
"Đại ca!" Cả bọn đồng thanh hét lên trong video.
Mộ Tư Bạch ghét bỏ tháo tai nghe ra, cũng chẳng ngăn được mấy thằng đệ theo đuổi ước mơ phiêu lưu mạo hiểm tuổi trẻ, thời nào rồi, cãi lộn cũng đéo được, động tay là báo ngay cảnh sát, thi triển quyền cước cái rắm ấy. Ai nấy đều nhàn sắp mốc luôn.
"Gặp chỗ cũ, cho thằng ngu dám đập nát xe tao nhìn xem, cái gì gọi là đầu ông nội mày cũng dám động." Mộ Tư Bạch bắt một chiếc taxi, ngồi vào xong mới ngớ ra Mộ Lão Tam chưa chuyển phí sinh hoạt tháng này qua, chỉ bằng mấy đồng bạc lẻ trong Wechat chẳng sống qua nổi một tuần.
Trông đến giờ tan học mới gửi tin đòi tiền, Mộ Lão Tam chẳng nói chẳng rằng chuyển luôn 5000 tệ, nháy mắt Mộ Tư Bạch vẫn thấy Mộ Lão Tam nhà mình xứng mặt đàn ông, sướng rơn cả người.
Tự dưng ổng gửi thêm một câu, hảo cảm trước đó triệt để sụp đổ.
"Phí sinh hoạt kì này, ngày ba bữa không quá 20 tệ, chỉ cần không ra ngoài tiêu pha hoang phí đã đủ xài, đừng mơ vòi tiền mẹ mày, bố đã nói bà ấy rồi, cũng không cần tốn nước miếng đi hỏi ông bà nội cô dì chú bác đâu."
Ổng còn cố ý kéo dài giọng ra, Mộ Tư Bạch nghe xong lập tức chặn Mộ Lão Tam ngay và luôn, lần sau vòi tiền lại kéo ra lại.
Lúc đến phòng bida, mấy thằng đệ trong nhóm đều đã chờ sẵn, không giấu nổi vẻ phấn khích trên mặt.
"Đại ca!" Cứ như ngoài câu này ra chẳng phun được lời nào hay ho hơn.
"Thằng ngu kia đâu?" Mộ Tư Bạch đi tới bên bàn bida, nhặt cơ đặt lên vai, vẻ mặt như muốn đánh chết thằng ngu kia.
"Đại ca, thằng chó đó đập nát xe anh, khắp nơi giờ đồn um lên nói anh hèn, bạn gái bị người ta cướp, cả xe đạp giờ cũng đéo nhìn ra hình thù." Đứa đang nói là Lưu Phong, bạn thời còn mặc chung cái quần xà lỏn với Mộ Tư Bạch.
"Đùa gì đấy, bạn gái với xe đạp làm quái gì ngang hàng được?" Sa Đông Đông bày tỏ nghi ngờ.
Người ta bạt mạng đi tha hương du học, còn nó tìm mọi cách về nước, mở mồm là đòi MalaTang, lẩu, bún Vân Nam, đồ nướng. Tiếng trung của thằng chả nghe như cớt ấy, mà tiếng địa phương vùng Đông Bắc được cái nói sõi khiếp.
Thấy bọn này càng nói càng lạc đề, Mộ Tư Bạch chẳng còn tâm tư truy cứu nữa, chỉ e mang bốn con hàng này theo, còn chưa động tay đánh người đã bị người ta cười nhạo chỉ số IQ.
Bốn ngữ này đồng nghĩa với mất mặt.
"Ngu hết cả đám? Tao có bạn gái lúc nào, bọn mày cãi cái rắm, đầu toàn chứa phân cả lũ à." Mộ Tư Bạch đập mạnh cơ lên bàn bida.
Bốn đứa, tức khắc ngừng chiến, ngơ ngác nhìn nhau, chợt hiểu ra.
Đồng loạt quay sang: "Đại ca! Đến cả bạn gái cũng không có? Đùa đấy à?"
"Cút đi, đừng dưng không ngứa mông, tiền tiêu vặt ông đây còn không đủ xài, kiếm thêm cái máy ATM làm cứt gì. Đi, đi coi thằng ngu kia, đánh nó không đáng, còn đang ở trường, bớt chuốc phiền toái cho tao. Cấp ba rồi, bọn mày cũng thành thật chút đi." Mộ Tư Bạch làm căng với Mộ Lão Tam thế thôi, nhưng đạo lí hắn đều hiểu, cũng chả phải thằng lưu manh đến cái rắm cũng không hiểu chuyện trong mắt ba hắn.
Thực tế chửi cho đỡ ghiền thôi, chứ bốn đứa nó đánh nhau với cao thủ đều phải dựa vào Mộ Tư Bạch hết, bằng không trực tiếp giơ tay đầu hàng thuở nào rồi.
Có một phòng đơn trong cùng của sảnh bida, bên trong chứa mấy thứ linh ta linh tinh, chẳng hơi đâu rảnh rỗi treo biển cấm vào, ai muốn yên tĩnh cứ quẹo hết vô đây.
Lúc này, bên trong đang có một nam một nữ.
Nam là thằng ngu đập nát xe đạp, nữ chắc là bạn gái tin đồn của Mộ Tư Bạch.
"Á đù, bà mẹ nó." Bốn đứa nó hú hồn che mắt lại, hai cái người kia quấn chặt lấy nhau như rắn, quần áo trên người cũng sắp cởi sạch.
Mộ Tư Bạch thì khác, chẳng hề gì giương mắt nhìn hai đứa kia.
"Có bệnh!" Người nữ khép đồ lại, xỏ giày cao gót ra ngoài, trên người trét đầy mùi nước hoa rẻ tiền.
"Mắt tao bị mù à, bạn.gái.tao? Không bằng tao đi tìm đàn ông." Mộ Tư Bạch bước tới đẩy thằng ngu đập nát xe đạp.
"Bớt đụng chạm vào tao." Tên kia xách quần lên, hất tay Mộ Tư Bạch ra.
"Còn dám ở đó ăn nói cộc lốc cơ đấy, ai cho mày cái gan đập nát xe đại ca bọn tao hở." Quý Ngô Châu đẩy gã một cái.
Thấy bên kia nhiều người, tên kia cũng không dám cướp cò, "Em gái tao không tốt chỗ nào, chả hiểu nó vừa ý mày cái gì?"
"Lữ Manh Manh? Em gái mày à? Làm anh cũng ra dáng đấy. Còn không được từ chối? Dựa vào đâu phải thích nó, không từ chối giữ lại làm lốp dự phòng à?" Mộ Tư Bạch không ngờ chuyện hài hước thế này cũng rơi xuống đầu mình.
"Chú ý lời mày nói!" Con chuột phá xe tên Lữ Bất Đồng.
Chả biết không giống người bình thường chỗ nào, chỉ số IQ, ngu bỏ mẹ, mà xài cũng tạm được đi, Mộ Tư Bạch nghĩ thầm.
"Mày ăn nói cho cẩn thận!" Bốn thằng đệ mặc kệ, dám ăn nói thế với đại ca bọn tao à.
Lữ Bất Đồng chửi mác một tiếng, thực ra lúc đó máu dồn lên não, duỗi tay đập luôn, là đàn ông thì dám đứng ra.
"Phải, tao đập đấy, làm sao?" Lữ Bất Đồng tựa vào tường nghiêng đầu hỏi.
Bốn thằng đệ nhìn Mộ Tư Bạch.
"568 tệ một chiếc, đền tiền, không tin cứ tự nhiên tra nhãn hiệu. Tao không có hứng đánh mày, nếu mày không trả, tao sẽ tìm em gái mày, nói tao thích cô ta, bảo cô ta ngày ngày vung tiền cho tao, đợi đến khi tốt nghiệp một cước đá văng." Mộ Tư Bạch lấy điện thoại ra, số tài khoản cũng bày sẵn, đưa tới trước mặt Lữ Bất Đồng.
"Mẹ kiếp, là đàn ông thì đánh một trận đi, lằng nhà lằng nhằng y chang đàn bà, em gái tao sao lại vừa ý mày chứ?"
"Hỏi em gái mày ấy." Mộ Tư Bạch nói câu này như thể đang mắng người, cũng giống như trần thuật.
Cuối cùng Lữ Bất Đồng trực tiếp quét mã QR, thật sự sợ thằng cặn bã này tìm em gái mình đòi tiền.
"Đi, ăn lẩu." Mộ Tư Bạch lắc lắc điện thoại.
"Đại ca, cái áo ngắn tay mày mua hơn ba nghìn, phí thấy mồ. Còn dán tem khoe khoang nữa cơ chứ?" Sa Đông Đông túm lấy cái mác áo.
"Cái định mệnh, mày còn nói nữa, mẹ nó mau gỡ xuống đi, ngu à, bọn mày hóng hớt cái rắm. Sa Đông Đông, cái thằng đần độn, đem dán lên cái đầu mày ấy, cái óc hơn ba nghìn chứ đùa!..."