Sau một tuần ở chung, Kỳ Nhiên và Đỗ Mạnh cùng nhau gầy dựng một mái ấm hạnh phúc, Đỗ Mạnh trước khi làm gì cũng phải nhìn sắc mặt Kỳ Nhiên một cái, hắn sợ hắn vô tình làm gì đó gợi lên nỗi đau ngày xưa của cậu. Kỳ Nhiên biết hắn nghĩ gì nên mỗi lần hắn nhìn cậu đều cười một cái, rất ấm áp.
Nhưng gần đây, Đỗ Mạnh lại bất thường...
Hắn luôn nhìn cậu chằm chằm, sau đó lại bối rối lẩn tránh, hay cậu cười nhìn hắn một cái, Đỗ Mạnh lại ho khan nhìn đi chỗ khác, Kỳ Nhiên đương nhiên nhìn ra nhưng mỗi lần cậu hỏi tới Đỗ Mạnh đều nói không có gì cả.
Hôm nay Đỗ Ngữ Điềm có ghé qua nhà bọn họ, cô mang theo một hộp tổ yến bổ dưỡng nói là mẹ của cô tặng cho Kỳ Nhiên bồi bổ thân thể.
"Anh dâu à." Đỗ Ngữ Điềm ngồi trong bếp nhìn Kỳ Nhiên nấu ăn, sùng bái nói, "Đến nấu ăn anh cũng biết làm!"
"Đừng có gọi tớ là anh dâu, thật ngại." Kỳ Nhiên cười gượng nói với Đỗ Ngữ Điềm, cô làm như không thấy mà nói tiếp.
"Anh dâu nhớ uống tổ yến mẹ em đưa đấy nhá, đừng có để cho anh hai em uống, anh ấy dư dinh dưỡng rồi."
"Haha" ...
...
Trăng lên cao phơ phất chiếu vào căn phòng to lớn, Đỗ Mạnh trằn trọc gác tay lên trán, hơi thở nóng rực gấp gáp. Kỳ Nhiên yên lặng ngủ say trong tay hắn, áo ngủ có hơi lộn xộn trượt xuống đầu vai lộ ra xương quai xanh quyến rũ.
Đỗ Mạnh mấy ngày này tựa như cá chết khô, hắn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhin-anh-khoc-vi-em/910125/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.