Tiếng Nó quát lên trong khi con em gái đang loay hoay với cái chảo cá ngập dầu mỡ đang sôi sục bắn tung tóe ra xung quanh.
Nhỏ rất sợ bị mỡ bắn, nhỏ gào lên, Nó đang ngồi xem tivi ở phòng khách nghe tiếng con em gái la làng thì chạy vội vào, mùi khét tỏa ra khắp bếp, nhỏ thấy anh trai thì quay lại nhìn anh trai bằng ánh mắt xin được cứu rỗi. Nó thấy vậy đành phải ra tay cứu nhỏ em gái, giúp nó lật lại miếng cá đang khét lẹt trong chảo rồi Nó lên giọng:
"Biết ngay mà cháy mất một bên cá rồi mà."
"Tại anh không chịu giúp em ý!" giọng nhỏ đanh đá cãi lại.
Chẳng là thường ngày nếu đi làm được về sớm như hôm nay thì Nó sẽ nấu ăn cho hai anh em, hôm nay con nhỏ Xí Muội tự nhiên lên cơn muốn nấu ăn cùng anh trai, nhỏ rất muốn chứng tỏ với Nó là tay nghề của nhỏ đã khá lên rất nhiều. Nhưng rố cuộc thì về cơ bản vẫn như mọi lần, bằng chứng là cơm khê, canh mặn và cá khét.
Dọn cơm ra ngồi ăn, nhỏ nhìn mâm cơm mà cảm thấy tội lỗi vô cùng, con cá thì cháy xém đen nhẻm, cơm thì hơi khê nghe mùi khen khét.
Nó ngồi vào bàn ăn, vẫn ăn ngon lành như mọi lần, nhỏ nhìn anh trai ăn những món ăn mình vừa nấu mà cảm thấy ân hận quá, cứ nài nỉ anh trai đổ mấy món này đi để mua đồ ăn sẵn. Cuối cùng nhỏ đứng dậy toan đổ đĩa cá cháy đi thì Nó với tay ngăn lại:
"Không! Ngon thật mà, tao ăn được mà!"
Bữa cơm đó trôi qua trong bầu không khí yên lặng, nhỏ đang ốm nên phải ăn cháo, cháo gà anh trai nấu ngon tuyệt, Nó thì như thường lệ vẫn ăn ba bát cơm và chén sạch những món ăn mà nhỏ vừa nấu một cách ngon lành.
Nhỏ xuống bếp, pha một cốc nước cam cho anh trai với ý định bù đắp lại món cá nướng đen vừa nãy, bưng lên phòng khách, nhỏ mời Nó uống, môi Nó vừa chạm nhấp một ngụm nước cam của con em gái pha, nó nhăn mặt, phì ra:
"Nước cam gì mà mặn như nước muối thế này?"
Nhỏ giật mình, thì ra nhỏ đã lấy nhầm lọ muối iot tưởng là lọ đường, nhỏ vừa cười vừa xin lỗi anh trai rối rít.
Nó khẽ mỉm cười khi thấy điệu bộ luống cuống của con em gái, đã rất lâu rồi kể từ khi bố mẹ mất nó không được vui vẻ như vậy, Nó phải cố nhịn cười để con nhỏ không phát hiện ra. Rồi như thường lệ nó vẫn thản nhiên nói một câu khô khốc:
"Nấu ăn dở như vậy thì bao giờ mới lấy được chồng?"
Đưa cốc nước cam lên miệng nhấp một ngụm nhỏ:
"Nhưng mà nước cam cho muối vào uống cũng ngon phết đấy, giảm bớt vị chua mà lại bổ sung iot".
Câu nói nửa giễu cợt, nửa trêu đùa của anh trai làm nhỏ ngượng chín cả mặt, nhỏ xấu hổ, khuôn mặt đỏ au đứng dậy chạy về phòng mình, Nó theo sau cầm vào một nắm thuốc, kêu con nhỏ uống, rồi đứng canh ở cửa để chắc chắn rằng con nhỏ không vứt thuốc đi, rồi nó yêu cầu con nhỏ đi ngủ sớm để mau khỏi bệnh.
Nhỏ nghe lời anh trai không dám cãi, mà thật ra nhỏ cũng rất mệt, nhỏ nằm một lúc rồi ngủ ngay. Sau khi thấy con em gái đã ngủ say, Nó mới lặng lẽ lấy sách vở ra, chép lại những nội dung con nhỏ để trống trong những ngày nghỉ học vừa rồi.
Ngoài trời trăng vẫn sáng, gió thổi hiu hắt, gió lồng lộng, gió bay vòng, gió đưa giấc mơ của nhỏ em gái vào không trung.
Trong giấc mơ nhỏ thấy mình đang đi trên cánh đồng xanh rộng và bằng phẳng, phẳng đến mức độ mà nhìn xung quanh hướng nào cũng chỉ thấy đường chân trời xa tăm tắp được nối với nhau bằng màu xanh dương của bầu trời và màu xanh mát của đồng cỏ.
Nhỏ giật mình, phía trước có bóng dáng của ai đó, mịt mờ và kỳ ảo, thân quen nhưng lạ lẫm lắm. Nhỏ chạy về hướng cái bóng ấy, khoảng cách của nhỏ và cái bóng ấy dường như là rất gần nhưng càng chạy thì nhỏ lại càng cảm thấy cái bóng ấy càng cách xa mình hơn, cái bóng không muốn gặp nhỏ, nó tránh mặt nhỏ, nhỏ kiệt sức, nhỏ ngã xuống, cái bóng thì không thế, nó vẫn cứ lặng lẽ bước đi, vô tình, không hề đứng lại, không do dự, cái bóng ấy mờ dần, mờ dần.
Giữa khoảng trống mênh mông của đất trời, bỗng dưng nhỏ cảm thấy cô đơn lắm, cái bóng vẫn tiếp tục bước đi, nhỏ dùng chút sức lực cuối cùng của mình thét lên một tiếng: "Anh ơi!"
Cái bóng dừng lại, nhỏ mừng rỡ, nhỏ bắt đầu khóc thút thít: "Đợi em với!", giọng nhỏ yếu dần, cái bóng ấy, không có ý định quay lại, cũng không có ý định đi tiếp, rồi bất chợt tan biến vào không trung. Nhỏ thấy đất trời như chao đảo, nhỏ kiệt sức đổ người xuống đồng cỏ xanh vô tận..
Nhỏ cảm nhận được hơi ấm của da thịt đặt trìu mến lên trán mình, nhỏ mở mắt, thấy anh trai đang ngồi cạnh giường, vắt cái khăn mặt để đặt lại lên trán cho nhỏ. Nhỏ mơ màng, không biết đang tỉnh hay đang mơ. Nhỏ vùng dậy, ôm chầm lấy anh trai. Nó hơi giật mình, Nó mỉm cười:
"Sao thế? Vẫn muốn nghỉ học một buổi nữa à?"
"Anh đừng đi đâu mất anh nhé, em.. sợ lắm!"
Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra với con nhóc này hoặc là nhỏ đang âm mưu trò gì đấy. Nó vỗ về một lúc rồi đẩy nhỏ ra:
"Thôi thế được rồi, cút ra tao đi làm!"
Nhỏ nhăn mặt như thường lệ khi có điều không vừa ý. Nó đứng dậy, khoác cái áo sơ mi cộc tay lên rồi dặn nhỏ:
"Bát phở tao mua ở trên bàn ấy, ăn đi rồi nhớ uống thuốc cho khỏe nhé!"
Rồi Nó quay lưng bước ra khỏi phòng, nhỏ nhìn với theo. Chính xác thì nhỏ thấy anh trai rất vất vả, nhiều lần nhỏ muốn đi tìm việc làm thêm để phụ anh trai nhưng Nó không cần, Nó muốn nhỏ tập trung vào việc học hơn.
Từ khi bố mẹ mất đã tròn mười năm, cả mười năm vừa rồi anh trai luôn bên cạnh bảo vệ cho nhỏ, đi làm kiếm sống để nuôi thân và nuôi nhỏ ăn học. Nhỏ không biết rõ anh trai làm nghề gì, lương thu nhập được bao nhiêu, mỗi lần nhỏ đưa ra ý kiến thắc mắc về nghề nghiệp của Nó, Nó chỉ ậm ừ cho qua. Nhiều lúc nhỏ thực sự rất tò mò về công việc của anh mình, nhưng thấy Nó không muốn nói, nhỏ cũng không muốn hỏi thêm, những lúc như vậy, ánh mắt anh trai cứ nhìn ra ngoài trời, ánh mắt xa xăm lắm.
Nhỏ rửa mặt rồi xuống bếp ăn sáng, bát phở anh trai mua sẵn để trong cặp lồng trên bàn, cùng hộp sữa. Nhỏ ngồi xuống bàn, ăn ngon lành, lục lại giấc mơ lạ kỳ đêm qua và cả đêm hôm trước nữa. Tại sao vẫn là đồng cỏ xanh ấy, tại sao giấc mơ của mình cứ lặp đi lặp lại và luôn là những thứ kỳ lạ về anh trai, tại sao cái bóng ấy cứ thế bước đi mà nhỏ đuổi theo hoài không được, liệu cái bóng ấy cỏ phải anh không?
Những câu hỏi tại sao liên tục vang lên trong đầu nhỏ, nhỏ cảm thấy hơi bất an. Dù sao thì nhỏ cũng đỡ mệt và sốt nhiều, nhỏ quyết định dọn dẹp lại nhà cửa, từ phòng khách, đến nhà ăn, phòng của nhỏ, vừa làm vừa hát, có vẻ vui lắm. Rồi đến phòng anh trai, bình thường nếu Nó ở nhà thì không bao giờ cho phép con em gái bén bảng vào phòng của Nó, nếu Nó bắt được thì Nó cho nhỏ ra đường theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Nhưng với bản tính tò mò, nhỏ đã gạt qua được nỗi sợ, nhỏ đã mở cửa phòng anh trai. Trong phòng không có gì nhiều ngoài một cái giường, bên cạnh là một cái tủ gỗ to, trên kính dán chi chít những hình ảnh của nhiều người, trai gái từ già đến trẻ, từ xấu đến đẹp.
Một số bức ảnh nhỏ để ý thấy anh trai đã dùng bút gạch dấu X trên mặt bức ảnh, làm cho nhỏ càng tò mò những bức ảnh này của ai? Nhỏ tự trấn an mình có thể đây là ảnh bạn bè của anh trai. Rồi nhỏ mở cánh cửa tủ ra, bên trong chỉ có quần áo và một cái hòm màu trắng bằng sắt đã bị khóa. Nhỏ thắc mắc bên trong cái hòm chứa đựng điều gì, muốn mở ra lắm nhưng không mở được, rồi chợt nhận ra đó là đồ cá nhân của anh trai, làm như vậy là rất xấu nên thôi, nhỏ lại cất vào trong tủ rồi đóng lại.
Dọn dẹp một lúc, về cơ bản là đã gọn gàng sạch sẽ rồi. Nhỏ rời khỏi phòng anh, không quên đóng cửa, rồi trờ về phòng mình, lấy sách vở ra định chép lại những nội dung bỏ lỡ vài hôm vừa rồi không đi học vì bị ốm. Khi nhỏ mở cuốn tập ra, nhỏ hơi ngỡ ngàng vì tất cả nội dung trên lớp mấy ngày đã được anh trai hoàn thành, chữ viết không đẹp nhưng rõ ràng anh trai đã thức gần như suốt đêm để hoàn thành giúp nhỏ.
Nhỏ cảm động lắm, nhỏ mỉm cười, nhỏ chỉ biết cười thôi và thầm cảm ơn ông trời đã ban cho nhỏ một người anh trai tuyệt vời như thế. Nhỏ trở lại phòng anh trai, đổ người xuống cái giường được trải ga màu tím than.
"Giường anh trai thơm thế!"
Nhỏ thì thầm như có ai đó bên cạnh mình rồi nhỏ thiếp đi trong tiếng ve sầu kêu è è như ru ngủ nhỏ và ru cả cảnh vật xung quanh.
Tiếng bước chân, rồi có tiếng mở cửa, cùng tiếng gọi:
"Nhóc! Nhóc!"
Nhỏ choàng tỉnh, giật mình ngồi dậy, tiếng anh trai lạnh lùng và khô khốc đến rợn người:
"Vào đây làm gì?"
Nhỏ hoang mang, sợ bị anh trai phạt:
"Em.. em chỉ vào.. dọn dẹp phòng cho anh, em.."
"Ra ngoài!"
Tiếng Nó gằn giọng.
Lúc này nhỏ mới tỉnh giấc hẳn, nhỏ chợt nhận ra anh trai bị thương, máu chảy ra đầm đìa ướt cả cái áo trắng bên trong anh đang mặc.
Nhỏ hoảng hốt, nhỏ đứng phắt dậy chạy ra khỏi phòng, cầm theo bông băng thuốc đỏ vào cho anh trai, Nó ngồi trên giường có vẻ kiệt sức. Nhỏ chạy vào, bưng theo chậu nước ấm, dùng khăn mặt lau nhẹ vết thương trên ngực anh trai, vết thương bị rách nhẹ, máu đã ngừng chảy, nhỏ bôi thuốc đỏ lên vết thương, Nó khẽ nhăn mặt.
Thực ra đây không phải lần đầu nhỏ thấy anh trai đi làm về với những vết thương trên người, lúc thì bị ở đầu, lúc thì bị ở tay. Có những lúc vết thương rất nặng, máu chảy ra rất nhiều, nhưng nhỏ chưa bao giờ thấy anh tỏ ra yếu đuối hay cần phải đi bệnh viện, anh luôn kiên cường và bất khuất như vậy đấy.
Nó nhìn con em nhỏ, thấy mắt con nhỏ đang rơm rớm, Nó khoác tay:
"Thôi được rồi, không sao đâu!"
Nhỏ nhìn anh trai, mắt nhỏ đỏ hoe chỉ chực vỡ đê.
"Thôi ra ngoài đi, tao không phạt đâu!"
Nhỏ mỉm cười:
"Em không sợ anh phạt, em lo cho anh!"
Nó im lặng một lúc rồi thở dài, nhìn vào khoảng không:
"Chị lo cho thân chị đi đã!"
Câu nói khiến con nhỏ nở nụ cười rất tươi, nhỏ vừa nói vừa cười, vừa sụt sịt:
"Anh đừng coi thường em!"
Rồi Nó đứng dậy, lẳng lặng vào phòng tắm. Việc anh trai đi làm về với những vết thương trên người đã khiến cho tính tò mò của con em gái càng ngày càng phát triển theo thời gian nhiều lắm. Nó muốn biết thực ra anh trai của mình là ai, đang làm gì..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]