Chương trước
Chương sau
Khoác một chiếc áo ấm bằng len màu đỏ, đội thêm chiếc mũ len màu đen trùm kín đầu và tai, để xõa mái tóc màu đen dài mượt mà chạm tới gần thắt lưng, nhỏ đã tỉnh dậy sau một đêm ngủ ngon say giấc.

Có vẻ như sau một giấc ngủ dài thì bao nhiêu mệt mỏi của chuyến đi xa đã tan biến hết, nhỏ đã sẵn sàng mọi thứ để sáng nay đi gặp lại anh, nhỏ muốn gặp anh sau nhiều năm xa cách. Không biết bây giờ anh ra sao, còn nhớ, còn chờ nhỏ không?

Nhỏ thì vẫn nhớ anh rất nhiều, nhớ nhiều lắm. Bước từng bậc xuống cầu thang, nhỏ vui vẻ khi đụng mặt bố, ông nhìn thấy nhỏ thì cười rất tươi:

"Dậy rồi hả con?"

"Dạ!"

Rồi ông kêu nhỏ vào ăn sáng, nhỏ lặng lẽ tiến vào. Căn bếp khá rộng rãi thoáng mát, được ốp gạch nung đỏ nâu với chiếc bàn ăn làm từ gỗ lim được họa khắc rất tỉ mỉ, trên mặt bàn còn có cả miếng kính tròn, để có thể xoay đồ ăn cho tiện việc thưởng thức. Xung quanh là cửa sổ, được gắn những chiếc chuông gió màu xanh lam, những ô cửa sổ này được thiết kế để có thể nhìn ra ngoài sân, với vườn tược được trồng nhiều hoa oải hương màu tím ngắt, cùng giàn nho to lớn được lợp như mái che râm mát, che kín cả một góc vườn.

Những trái nho xanh xanh bé bằng đầu ngón tay lơ lửng tỏa ra mùi thơm ngạt ngào, chúng đọng lại những giọt sương của buổi sáng sớm, trông thật long lanh dưới ánh sáng nhẹ, hiu hắt, sưởi ấm mọi cảnh vật trước khi phải nhường chỗ cho những đám mây xám xịt cũng những cơn gió thổi lạnh buốt tận tâm can.

Mặc dù ngoài trời đang rất lạnh nhưng bên trong, dưới màu vàng nhạt của ánh đèn cùng máy sưởi, căn nhà vẫn luôn luôn ấm áp và an toàn. Gắp đồ ăn vào bát cho nhỏ, ông giục nhỏ ăn khi thấy nhỏ đang mải ngắm nhìn vườn hoa oải hương trước mắt:

"Đẹp lắm phải không con?"



Nhỏ mỉm cười: "Dạ!"

"Đây là vườn hoa do chính mẹ con chăm sóc lúc còn ở bên này, bà ấy thích hoa oải hương lắm, vì nó có màu tím, con biết màu tím là màu tượng trưng cho thứ gì không?"

Nhỏ nhìn bố lắc đầu, ông mỉm cười rồi nói tiếp:

"Nó là màu của tình yêu bền vững, của sự chung thủy con ạ!"

Nhỏ "à" lên một tiếng như vừa được khai sáng điều gì đấy, rồi nhỏ nói tiếp:

"Lát nữa, con muốn.. đi gặp lại anh trai, được không ạ?"

Ông nhìn nhỏ rồi gật đầu đồng ý, ông dặn dò thêm:

"Đi đâu nhớ mặc ấm vào con nhé, đừng đi xa quá."

Rồi ông quay sang nói với lão quản gia:

"Lát nữa ông lấy xe, chở con bé đi tham quan đó đây một chút, nó thích đi đâu cứ chở nó đi!"

Nhỏ mỉm cười rồi cảm ơn bố, nhỏ đặt vào đĩa của ông một miếng bánh kẹp do chính tay nhỏ vừa làm xong.

Sau khi đã dọn dẹp bữa sáng cùng lão quản gia, nhỏ đã sẵn sàng để đi gặp lai anh, nhỏ hồi hộp lắm, còn sợ nữa, tim nhỏ đập loạn nhịp. Ông chạy ra ngoài, dặn dò lão quản gia:

"Đi đâu thì đi, ông đưa nó về trước chín giờ tối nhé!"

Lão quản gia gật gù ra vẻ đã hiểu, rồi lão đánh lái, chiếc xe lùi lại, qua cánh cổng màu đen, có giàn hoa giấy bên trên, xin nhan, rồi rồ ga phóng đi mất dạng.



Nhỏ yêu cầu Lão chở nhỏ về căn nhà năm xưa hai anh em từng ở suốt quãng thời gian ấy, cảm xúc của nhỏ lạ lắm, vừa vui, vừa buồn. Không biết anh có còn ở đó nữa không? Từ khi nhỏ đi, liệu anh đã làm quen với cô gái nào khác chưa nhỉ? Gặp lại anh thì nói gì đây? Hay là thôi quay lại vậy. Mắt nhỏ hơi rơm rớm, không, mình không quay lại đâu, có thể anh vẫn đang chờ mình quay lại, tại căn nhà ấy..

Tiếng lão hỏi làm nhỏ giật mình:

"Ngõ này phải không cô?"

Nhỏ gạt nước mắt, nhìn ra ngoài cửa kính, rồi nhỏ trả lời khẽ:

"Đúng rồi bác ạ!"

Con ngõ nhỏ hẹp, nó không đủ để cho chiếc ô tô con tiến vào, nên lão dừng xe ở ngoài đầu ngõ. Lão xuống xe rồi mở cửa ra cho nhỏ, nhỏ bước ra, nhỏ nói lão đợi ở ngoài, nhỏ muốn vào một mình.

Lão hơi lo lắng, lão dặn nhỏ nếu có chuyện gì hãy hô to lên, lão sẽ chạy vào ngay lập tức. Nhỏ mỉm cười cảm ơn lão rồi lặng lẽ tiến vào con ngõ nhỏ. Nhỏ hồi hộp lắm, đi gặp lại anh trai mà không khác gì đang đi vào hang cọp dữ, chân tay nhỏ run rẩy.

Căn nhà năm xưa mập mờ ẩn hiện ra trước mắt nhỏ. Nhỏ mím môi, không biết có còn đủ can đảm để bước tiếp hay không. Căn nhà hiện ra ngay trước mặt nhỏ, nhỏ mỉm cười, căn nhà vẫn vậy, có hơi cũ kỹ hơn năm xưa và cỏ mọc khá là um tùm trong sân, với những vết nứt trên tường nhà theo năm tháng.

Nhỏ tiến vào trong sân, nhỏ đưa tay nắm lấy cánh cửa, cửa bị khóa, nước mắt nhỏ bắt đầu tuôn rơi lặng lẽ trên cái má phúng phính của nhỏ. Nhỏ cất tiếng gọi trong hy vọng:

"Anh ơi!"

Nhỏ đã hy vọng rằng có tiếng trả lời, có tiếng mở cửa, hay đại loại là bất kể tiếng gì đấy cho rằng còn có người trong căn nhà này. Nhỏ ngồi bệt xuống bậc thềm trong sân, nhỏ ôm mặt khóc. Nhỏ ước gì bây giờ nghe được cái giọng trầm ấm của anh đứng sau lưng gọi nhóc nhóc như mọi lần những khi nhỏ cảm thấy buồn. Nhưng chẳng có giọng nói trầm ấm nào cả, chỉ là những cơn gió lạnh buốt thổi xuyên qua lớp áo, vào da thịt, như cắt cả tâm can. Anh đã đi đâu?

Rồi nhỏ đứng dậy, lặng lẽ ra khỏi con ngõ. Nhỏ yêu cầu lão chở đến những nơi gắn liền với nhỏ và anh. Từ công viên, dãy phòng trọ nơi nhỏ gặp anh lần cuối cùng, ngọn đồi sau nhà.. Nhỏ thất vọng, nhỏ hụt hẫng, nhỏ gục đầu vào ngực lão khóc nức nở, lão vỗ vỗ vào lưng nhỏ, vỗ về, lão thấy nhỏ khóc lão cũng thấy buồn lắm, vì lão coi nhỏ như con gái mình vậy.

Rồi lão dắt nhỏ vào trong xe, nhỏ không muốn vào, nhỏ không muốn về, nhỏ nói với lão rằng về trước đi, nhỏ sẽ ở lại chờ anh. Lão không đồng ý, lão muốn đưa nhỏ về hoặc chí ít là đợi cùng nhỏ. Nhỏ không muốn, nhỏ nói với lão cứ về trước, nếu có chuyện gì nhỏ sẽ gọi điện về. Lão giả vờ đồng ý, rồ ga phóng đi, nhưng lại đỗ xe ra xa, ngồi trong xe lặng lẽ canh chừng nhỏ.

Nhỏ trở lại căn nhà năm xưa, ngồi bệt xuống bậc thềm trong sân nhà. Gục mặt xuống đầu gối, mắt nhỏ đỏ hoe. Cứ nghĩ đến cái việc sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh nữa nhỏ lại cảm thấy nhói đau trong tim vô cùng, biết tìm anh nơi đâu giữa biển trời này đây..



Những giọt nước mắt lăn dài trên má nhỏ từ lúc nào, rồi nhỏ thiếp đi, nhỏ tin rằng khi nhỏ thiếp đi, anh trai sẽ lại gọi nhỏ dậy sau khi đi làm về như ngày xưa mà thôi.

Một mình nhỏ ngồi co ro, lặng lẽ trong sân, dựa lưng vào tường rồi dần dần thiếp đi, ngoài trời từng cơn gió lạnh lùng vẫn thổi, những chiếc lá vàng dần dần lìa cành, nó buông bỏ, nó rời cành, chao liệng trong không gian rồi mới chạm mặt đất, có nhiều người ghét mùa đông bởi cái không khí ảm đạm, lạnh lùng của nó. Nhưng đối với riêng tác giả, mùa đông là mùa đẹp nhất trong năm, tại sao ư? Tại vì nó là mùa của sự cô đơn, tác giả yêu cô đơn hoặc có thể tình yêu chưa đến hoặc không muốn đến với tác giả..

Nhỏ mơ màng, nhỏ mơ thấy anh đang ngồi cạnh bên ôm nhỏ vào lòng, nhỏ cảm thấy ấm áp lắm, nhỏ mỉm cười trong vô thức. Nhỏ cảm nhận được hơi ấm quen thuộc đang sưởi ấm cho nhỏ trong tiết trời lạnh giá, hơi ấm ấy nhẹ nhàng đưa tay lên, vuốt mái tóc của nhỏ. Nhỏ mơ màng, nhỏ dần dần mở mắt, không rõ là tỉnh hay đang mơ nữa, trước mắt nhỏ, khuôn mặt của anh trai dần dần xuất hiện mỗi lúc một rõ hơn, đẹp hơn.

Nhỏ choàng tỉnh, nhỏ ngỡ ngàng, nhỏ đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm Nó, nhỏ không tin vào mắt mình, lấy tay dụi mắt liên tục. Nó mỉm cười:

"Nhóc ở đây làm gì thế?"

Mắt nhỏ nhòa đi, nhỏ ôm chầm lấy Nó rồi òa khóc. Nó mỉm cười, vỗ về nhỏ:

"Nhóc chờ anh lâu chưa?"

Nhỏ không nói gì, nhỏ chỉ biết khóc, Nó ôm chặt nhỏ vào lòng, mắt Nó chớp chớp, chỉ là vỏ bọc mạnh mẽ thế thôi, chứ thực ra trong thâm tâm Nó, nước mắt đang chảy ngược vào trong..

Giữa tiết trời mùa đông lạnh giá, nhỏ chỉ cần vậy thôi là đã cảm thấy một sự ấm áp một cách lạ thường..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.