Nhà hai người đối diện nhau, cô không có cách nào tránh mặt anh mãi được. Anh luôn có thể đồng thời cùng cô ra cửa, sau khi tan học lại gặp nhau ở cổng lớn lần nữa. Lộc Quân Nam hoài nghi, ngày đầu tiên khi sang nhà cô chào hỏi, Trình Nhất Phong đã cài thiết bị nghe lén vào phòng khách nhà cô. Cô thậm chí còn nghi thần nghi quỷ mà kiểm tra đi kiểm tra lại phòng khách mấy lần, cuối cùng kết quả đương nhiên là do cô ảo giác rồi.
Vẫn còn nửa năm nữa để nỗ lực, trên đường đi xe tới trường, Trình Nhất Phong nhìn bóng lưng kia mà nghĩ như vậy.
Cố kiên trì thêm nửa năm nữa là có thể cùng anh trời nam đất bắc, Lộc Quân Nam biết anh vẫn luôn đi theo phía sau mình, cho nên chỉ có thể nhắc mãi trong lòng như vậy.
Lộc Quân Nam không ngờ rằng bản lĩnh của anh lại lớn tới mức đó, tìm phòng ở cũng có thể tìm tới đối diện nhà cô.
Nhưng thực tế, chỉ có Trình Nhất Phong mới biết được đó là một sự may mắn, hoặc có thể nói đó là điều ước từ trên trời rơi xuống.
"Cậu biết tôi thích cậu không?"
Câu hỏi này của anh thật ra cô đã trả lời rồi, cô nói: "Tôi biết."
Đó là câu đối thoại cuối cùng của hai người bọn họ, ba tháng sau, ngoài từ 'chào' và 'tạm biệt' lúc ở ngoài cửa ra thì cô sẽ cùng anh không nói thêm một lời nào.
Thực chất trong lòng Lộc Quân Nam rất mâu thuẫn, loại mâu thuẫn này bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhieu-nam-nhu-vay/2429601/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.