Xe ngựa một đường không ngừng, thuận lợi đến bên ngoài cửa cung thì dừng lại.
Lần này Lý Giác ngược lại là không làm mất mặt Thẩm Trúc, vững vững vàng vàng đỡ Thẩm Trúc xuống kiệu ngồi trở lại xe lăn.
Thẩm Trúc ngẩng đầu nhìn cửa cung, ngói lưu ly xanh vàng rực rỡ ánh mặt trời chiếu lại loá tới mức y không mở mắt ra được.
Thẩm Trúc đối với hoàng cung hiện tại, cũng không phải rất quen thuộc.
Từ lúc tân đế đăng cơ tới nay, y rất ít vào cung, có thể nói liền thượng triều cũng không thường xuyên, liền ngay cả bổng lộc quanh năm suốt tháng đều lĩnh không được bao nhiêu.
Ngoại trừ cuối năm gặp gỡ bái hạ mấy dịp này không thể không vào cung, lúc thường Thẩm Trúc có thể tránh xa bao nhiêu liền tránh xa bấy nhiêu, càng khỏi nói như ngày hôm nay cùng Hoàng Đế mặt đối mặt mà hàn huyên.
Hoàng Đế sợ là ngay cả mặt mũi dáng dấp của y cũng đều quên rồi đi.
Bất quá dựa vào tình cảnh này, y vẫn là phải gặp Hoàng Đế một lần.
Hoàng đế đối Thẩm gia rốt cuộc là ý gì, y vẫn là tự mình thăm dò ý tứ mới có thể tương đối yên tâm.
Thẩm Trúc đang lúc điều chỉnh tốt tinh thần định dùng lực chuyển ghế lăn, ghế lăn lại tự nhúc nhích tiến phía trước một chút.
Không biết Lý Giác từ lúc nào đã đến phía sau y, không nói một lời giơ tay đẩy ghế lăn.
Đây ý là muốn giúp y.
Lý Giác ngày hôm nay sao lại tốt như vậy?
Thẩm Trúc kinh ngạc quay đầu liếc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhieu-giuong-lam-truc-ma/1021945/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.