Chương trước
Chương sau
Nguyệt hắc phong cao thuận lợi giết người.
Hoài Vương phủ, trong viện tử của Thẩm Trúc, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy thanh âm không hòa hài bên trong góc.
Cách giấy cửa sổ, từ bên ngoài có thể nhìn thấy Thẩm Trúc đang ngồi trước bàn viết cái gì đó.
Lúc này, một người áo đen đột nhiên từ bên trên hành lang uốn khúc nhảy xuống, một cước đạp mở cửa sổ lăn vào trong phòng.
Thẩm Trúc nghe tiếng xoay người lại rút ra dao găm bên cạnh ghế lăn, "coong" một tiếng, đánh trực diện.
Trường đao hắc y nhân cùng dao găm Thẩm Trúc đụng vào nhau, trong lúc nhất thời bất phân cao thấp.
"Thẩm Hoài Trực, Hoài Vương còn đem ngươi giấu đi rất tốt, ngoài cửa cho nhiều hộ vệ đề phòng như vậy, bất quá..." Người mặc áo đen kia cười lạnh, thanh đao hơi dùng sức hướng ép xuống, "Hắn phòng người khác được lại phòng không được ta."
Thẩm Trúc ngồi ở xe lăn không xuất ra được nhiều lực, mắt thấy hắc y nhân liền sắp thực hiện được, Thẩm Trúc lại cười khẩy.
Ngay sau đó Thẩm Trúc xoay lưỡi dao một cái, một đạo bạch quang tức thì phóng đến hắc y nhân không mở mắt ra được.
Thừa dịp này, trong nháy mắt, Thẩm Trúc dùng lực trên dao, giơ tay một cái liền đem mảnh vải trên mặt hắc y nhân chém ra.
"Quả nhiên là thùng cơm."
Thẩm Trúc tiện tay đem dao găm ném qua một bên, trào phúng mà nhìn người đến, "Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn như ta sở liệu không hề tiến bộ."
"Ngươi ra ám chiêu còn ở đây tinh tướng!" Hắc y nhân thấy mình thua cũng đem thanh đao đặt một bên, một bên cấp chính mình châm trà một bên hỏi, "Ngươi cùng Lý Thức Ngọc đến cùng xảy ra chuyện gì? Thật sự thành thân?"
"Dùng đầu gỗ của ngươi mà ngẫm lại, có khả năng sao?" Thẩm Trúc đem ngọn nguồn sự việc cùng người vừa tới nói một lần, " Ba ngày nay, Lý Thức Ngọc không cho ta xuất môn, cũng không tới gặp ta. Cho nên hiện tại đến tột cùng xảy ra chuyện gì ta cũng không biết, đừng tới hỏi ta."
Đúng vậy, Thẩm tiểu hầu gia phong thái yêu kiều của chúng ta, đến bây giờ cũng không có khả năng cùng Hoài Vương điện hạ nói trước.
Lý Giác thật giống quyết tâm trốn tránh Thẩm Trúc, vô luận Thẩm Trúc dùng biện pháp gì cũng không chịu lộ diện.
Vừa bắt đầu Thẩm Trúc còn không tin a, giả bộ bệnh bỏ thuốc cũng làm cả.
Nhưng căn bản việc kia không nhằm nhò gì với Lý Giác, còn tiện tay chơi một chiêu giết người giết tâm, đem thái y tuổi tác đã cao gọi tới, ngày đêm thủ tại cửa, phòng ngừa bất cứ lúc nào Thẩm Trúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thẩm Trúc nhìn lão nhân gia đã một bó tuổi ở trong gió rét run lẩy bẩy, chung quy vẫn là không đành lòng, bỏ qua việc giả bộ bệnh.
Hắn dự định đổi chiêu khác.
Buổi tối ngày hôm ấy ánh trăng sáng đẹp, Thẩm tiểu hầu gia chuyển ghế lăn chuyển đến trước cửa viện, cười hỏi hộ vệ ở cửa: "Hảo ca ca, ngươi có thể hay không để cho điện hạ đến gặp ta?"
Hộ vệ ngoài cửa chính là người lúc trước đem Thẩm Trúc đẩy mạnh trong viện tử, gọi Thường Uy cái kia, vô cùng cố chấp, chỉ có thể cứng đờ trả lời một câu: "Không được."
"Kia..." Thẩm Trúc lộ ra một nụ cười giả đến không thể giả hơn, "Ngươi để ta đi ra ngoài, ta đi gặp hắn, này cũng được chứ?"
Thường Uy: "Không được."
Rất tốt, phi thường tốt.
Mềm dẻo không được, vậy thì mạnh bạo chứ.
Thẩm Trúc hài lòng gật gật đầu, thu hồi nự cười giả tạo, ngọc đá cùng vỡ mà dùng ra một chiêu cuối cùng.
Hắn một tay tóm lấy Thường Uy, một tay cào nát y phục của chính mình, tại trên người mình lưu lại một đạo vết cào, quay đầu liền đối phía bên ngoài viện hô to: "Người đến a! Vô lễ a!"
"Ngươi, ngươi..." Thường Uy Vẫn luôn mặt không cảm xúc đôi mắt phút chốc trợn to, run rẩy mà nhìn tay mình.
Đường đường tiểu hầu gia, dĩ nhiên dùng thủ đoạn thấp hèn như thế.
Thẩm Trúc vốn dĩ cũng không muốn, mà có lúc đây chính là một loại phương pháp, đối với người bình thường mà nói, đều có hiệu quả.
Nhưng hộ vệ của Lý Giác, làm sao có thể so cùng người bình thường?
Thẩm Trúc đánh giá thấp trình độ trung thành của hộ vệ Lý Giác.
Chỉ thấy Thường Uy rút ra một cái kiếm bên hông, một mặt cực kỳ bi thương mà liền hướng hạ bộ chính mình đâm tới.
Hắn muốn tự thiến chứng minh trong sạch.
Nguyên bản còn mang một mặt gian kế thực hiện được, Thẩm Trúc trong nháy mắt sắc mặt trực tiếp bị doạ trắng bệch, luống cuống tay chân đoạt được kiếm trong tay Thường Uy, "Ngươi không đến mức đấy chứ?"
Thường Uy biểu thị vô cùng đến mức ấy, hắn rất trung thành a.
"Được, ta không hô."
Thẩm Trúc kinh hãi, một mặt tức giận chuyển ghế lăn quay lại trong sân, "Ta thành thành thật thật ở trong phòng đã được chưa!"
Lý Giác! Ngươi trâu bò!
Có thể dụng đều dùng, Thẩm Trúc thật không còn cách gì có thể quấy động Lý Giác.
Hắn ban ngày buồn bực ngán ngẩm mà co quắp ở trong sân, chỉ có thể dựa vào viết thoại bản phát tiết oán khí, làm sao ngược chết Lý Giác.
Có thể đối với Thẩm Trúc mà nói, thu hoạch duy nhất của hắn chính là thoại bản bán không sai đi.
Thoại bản Thẩm Trúc là công số lượng bán ra suốt đêm tăng vọt, chính hắn còn mua mua một ít, kiếm món tiền lời nhỏ.
Mà Lý Ấu Khanh xem chính chủ tự mình "lái xe" nhìn đến vô cùng vui sướng, hận không thể đem cục diện trước mặt duy trì lâu dài, cùng với việc duy trì để Thẩm Trúc cho ra nhiều tác phẩm, căn bản sẽ không giúp Thẩm Trúc cầu tình.
Thậm chí còn làm trầm trọng thêm, khuyến khích Thẩm Trúc: "Ôi chao, ngươi nếu không liền theo ca của ta đi, ngươi mỗi ngày viết mấy thứ này, sẽ không phải đối với ca ta động tâm chứ?
Thẩm Trúc vừa nhìn Lý Ấu Khanh đầu càng đau, Lý Giác không đến, ngược lại là mỗi ngày nhượng muội muội của hắn đến ầm ĩ trước mặt mình.
"Ta chính là buồn chán kiếm ít tiền, động cái rắm tâm."
Thẩm Trúc đem một quyển mới vừa viết xong ném cho Lý Ấu Khanh, "Huống hồ ca của ngươi cũng không phải đoạn tụ, cùng ta thành thân khẳng định là hắn có tính toán, thật cho là hắn yêu thích ta?"
"Ngươi liền làm sao biết ca của ta không phải đoạn tụ? Nhiều năm như vậy trong phòng hắn đều chẳng có ai."
Lý Ấu Khanh liền không hiểu Thẩm Trúc tại sao kiên định như thế cho rằng Lý Giác không thích hắn, muốn tiếp tục tác hợp ca của nàng cùng tẩu tử của nàng, "Biết đâu ca của ta chính là thật sự yêu thích ngươi."
Mà Thẩm Trúc không muốn nghe những câu nói này, vừa che lỗ tai vừa lên giường giả vờ đi ngủ.
Nói đến cũng kỳ quái, Thẩm Trúc cũng không biết Lý Giác nghĩ như thế nào.
Ai cũng không được phép thấy hắn, cố tình Lý Ấu Khanh lại được, thậm chí có thời điểm Lý Giác còn chủ động gọi Lý Ấu Khanh đến tiếp bồi chính mình.
Này gọi là gì, bồi dưỡng tình huynh muội sao?
Hay là hi vọng để Lý Ấu Khanh thuyết phục y?
Thẩm Trúc không hiểu nổi Lý Giác, cũng không có cách nào khác, chỉ có thể để người mặc áo đen trước mắt này, thừa dịp đêm đen lén lút đến.
Hắc y nhân nghe xong cười từ đầu đến cuối, căn bản không có dừng lại.
Thẩm Trúc sắc mặt cũng không tốt, lên tiếng nói: "Chu Đoan ngươi được a, cười đến sung sướng."
Hắc y nhân gọi Chu Đoan, Đoan tự Đoan Tắc, một trong số những người cùng Thẩm Trúc cùng nhau lớn lên, chính là hài tử khi còn bé bị Thẩm Trúc kéo đi chơi không làm bài tập.
Đầu óc không khôn khéo, không thích hợp bàn luận đến triều đình chính trị.
Ngược lại là tinh lực dồi dào dũng mãnh thiện chiến, rất thích hợp trong quân đội.
Từ trước là thuộc hạ Thẩm Trúc, Thẩm Trúc từ sau khi cách chức liền tiếp nhận lại, quản quân đội Tây Bắc mấy năm qua.
Mấy năm qua trong triều cải cách, tước đi quyền quan võ, Chu Đoan cũng cùng hồi kinh.
"Không cười không cười, chính là hơi kinh ngạc."
Chu Đoan cực lực để cho mình dừng cười, "Hai ngươi làm sao đụng đến đụng đi. Tiểu Trúc Tử, ta nhớ tới khi còn bé, rõ ràng là ngươi luôn đem Lý Thức Ngọc tức đến hồ ngôn loạn ngữ."
"Cút đi! Ta cũng không phải gọi ngươi tới ôn chuyện."
Thẩm Trúc hiện tại nhắc đến những chuyện khi còn bé liền đau đầu, giơ tay đem đồ vật vừa mới viết giao cho người đến, "Này giúp ta đi thượng thư đài tra một chút, lưu tên của ngươi, đừng dùng tên của ta."
"Ta đã không phải là thuộc hạ của ngươi, Thẩm đại tướng quân."
Chu Đoan ngoài miệng oán giận, trên tay vẫn là nhận lấy xem, liếc mắt một cái, "Hiền vương? Ngươi điều tra lãi trượng nhân (bố chồng) của ngươi?"
"Làm sao lại thành lão trượng nhân? ít nói hưu nói vượn, ta chính là cảm giác có vấn đề."
Thẩm Trúc cau mày đem sự tình từng cái từng cái nói ra, "Hoàng đế muốn động đến Thẩm gia, Lý Giác lại muốn cùng ta thành thân. Đây rõ ràng sẽ chọc cho Hoàng đế phẫn nộ, Lý Giác mưu đồ gì? Càng làm người ta kinh ngạc chính là Hoàng đế cư nhiên đáp ứng, ta suy nghĩ Lý Giác có phải là dùng Thẩm gia cùng hoàng đế trao đổi cái gì không?"
Lý Giác không nói cho Thẩm Trúc đến cùng tại sao muốn cùng hắn thành thân, Thẩm Trúc liền tự mình điều tra.
Chu Đoan nhìn Thẩm Trúc nghiêm nghiêm túc túc suy nghĩ, cảm thấy Thẩm Trúc khả năng cả nghĩ quá rồi, nói trắng ra: "Kỳ thực... Cũng có thể Lý Thức Ngọc thật sự là yêu thích ngươi?"
Thẩm Trúc phi thường bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Chu Đoan: "Ngươi xem hắn mỗi ngày tìm ta móc mỉa, bộ dạng như yêu thích ta sao?"
Thẩm Trúc liền dừng một chút, tựa hồ như muốn thuyết phục bản thân liền thấp giọng bồi thêm một câu: "Huống hồ nếu là hắn thật yêu thích ta, sớm tại mười năm trước liền cùng ta thành thân, còn cần chờ tới bây giờ."
"Kia cũng có thể..." Chu Đoan không nhận ra được Thẩm Trúc phút chốc đờ đẫn, tiếp tục suy đoán, "Hắn là hiện tại mới yêu thích ngươi? Cho nên hiện tại mới cùng ngươi thành thân."
"Kia cũng không đúng."
Không biết tại sao, Thẩm Trúc đối với chuyện Lý Giác sẽ không thích hắn đặc biệt kiên quyết, vẻ mặt thành thật đối Chu Đoan phân tích nói, "Hắn lấy ta về, lại không gặp ta cũng không XXX ta, vẫn là không có ý tốt."
Chu Đoan tỉ mỉ ngẫm nghĩ câu nói tìm đường chết của Thẩm Trúc, nhíu mày lại, "Ngươi không cảm thấy... Ngươi lời này có chút như thiếu " làm" sao?"
Một bên khác, Thường Uy đang cùng Lý Giác khóc lóc kể lể.
"Vương gia, thuộc hạ van cầu ngài, ngài muốn thuộc hạ làm gì đều được, đừng tiếp tục để thuộc hạ trông Thẩm tiểu hầu gia."
Thường Uy quỳ gối trước mặt Lý Giác than thở khóc lóc, " Thẩm tiểu hầu gia hạ độc thuộc hạ, còn cho thuộc hạ vào bao tải."
Đúng vậy, Thường Uy cao lãnh đều là giả bộ, nhận lệnh của Lý Giác mà giả bộ.
Bởi vì Lý Giác nói, không cao lãnh không trấn giữ được Thẩm Trúc.
Nhưng bây giờ, Thường Uy không giả bộ được nữa.
"Ngày hôm nay tiểu hầu gia còn muốn cắt kê kê của thuộc hạ, thuộc hạ thiếu chút nữa liền muốn tiến cung cùng Khánh công công làm bạn."
"Ta còn không thú thê đây."
Lý Giác mặt không đổi viết sổ con.
Thường Uy nhìn bộ dáng này của Lý Giác, chậm rãi hiểu bán thảm là không đả động được vị Hoài Vương điện hạ tâm địa sắt đá trước mặt hắn này.
Cho nên hắn thay đổi phương pháp.
"Điện hạ, còn có một việc."
Thường Uy từ trong lòng móc ra một cái thoại bản, "Thẩm tiểu hầu gia còn viết thoại bản hắn là công, bán đến cực kỳ chạy. Hiện tại người mua thoại bản Thẩm tiểu hầu gia là công đặc biệt nhiều, còn tiếp tục như vậy, ván cược ngài mở ra ở Đông phố liền lỗ vốn sao."
Đúng như dự đoán, Lý Giác vẫn luôn sóng lớn không sợ mà viết chữ, rốt cục dừng bút, mực nước dọc theo giấy lan ra một đóa hoa.
Thường Uy thấy có hiệu quả, tiếp tục thử dò xét nói: "Điện hạ, tiểu hầu gia còn đem năm tên tiểu quan hầu gia bao kia lén lút gọi vào trong viện tử, bảo là muốn cuồng hoan ba ngày ba đêm, muốn phong hào của Vương gia biến thành Lục Vương (bị cắm sừng J:)))),như vậy liền sẽ không sợ phạm vào tục danh của Vương gia."
Lý Giác viết chữ bút ấn đến càng ác liệt hơn, toàn bộ ngòi bút đều đâm vào sổ con.
"Còn có, Chu tướng quân tối nay đến cùng tiểu hầu gia gặp riêng. Thẩm tiểu hầu gia còn đối với hắn nói..."
"Rắc."
Thường Uy lời còn chưa nói hết, bút trong tay Lý Giác cuối cùng là không chịu được áp lực gãy đôi.
Thường Uy run một cái.
Lý Giác rốt cục buông bút xuống, sầm mặt lại nhìn Thường Uy: "Nói tiếp."
Thường Uy biết đến việc này không thể có lần thứ hai, có thể hay không thoát khỏi Thẩm tiểu hầu gia liền trông chờ hết vào đêm nay, đơn giản nhắm mắt lại thừa thế xông lên nói: "Tiểu hầu gia còn nói ngài đem chỉ thị muốn thành thân đem tiểu hầu gia về, nhưng lại không gặp cũng không xxx, tuyệt đối không có ý tốt."
"Hừ" một tiếng, Lý Giác mặt lạnh trực tiếp đứng lên.
Cũng không nói nhiều, dẫn hàng thị vệ, thẳng đến viện tử của Thẩm Trúc.
Thường Uy không nhịn được nhắm chặt mắt lại, thật xin lỗi Thẩm tiểu hầu gia.
Ngài và tại hạ, chỉ có thể sống một người.
Đoàn người khí thế cuồn cuộn, không ai biết Lý Giác muốn làm gì, mà những ai hiểu chuyện đều biết Lý Giác tức giận, ai cũng không dám hé răng.
Thẩm Trúc cũng bị khung cảnh này doạ sợ hết hồn, trong lòng nghĩ Lý Giác không phải không tới gặp hắn sao? Này gióng trống khua chiêng chính là tới làm gì?
Lý Giác không nói hai lời đi tới trước mặt Thẩm Trúc, mang khuôn mặt như ván quan tài mà từ trên cao nhìn xuống Thẩm Trúc.
Không giống khi còn bé, Lý Giác hiện tại thân hình đã rất cao lớn, nhìn Thẩm Trúc như vậy, khó tránh khỏi có một tia cảm giác ngột ngạt.
Thẩm Trúc hồi tưởng lại mấy việc tìm chết của mình gần đây, trong lòng hiếm thấy có chút kinh sợ.
Lý Giác âm trầm trương mặt hỏi: "Ngươi gặp Chu Đoan?"
Hả? Lẽ nào chính là muốn hỏi hắn cái này?
Đối với việc này Thẩm Trúc không cảm thấy chính mình đuối lý, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Ngươi ngày ngày không gặp ta, ta gặp người khác cũng không được."
Vốn đã tức giận Lý Giác nghe lời này càng tức hơn, cười lạnh một cái nói: "Đây chính là lý do ngươi và Chu Đoan nói 'Ta không gặp ngươi cũng không XXX ngươi, chính là không có ý tốt'."
Thẩm Trúc: "..."
Thẩm Trúc trong nháy mắt lý không thẳng khí cũng không tăng.
Lời này nói riêng tư một chút thì được, nói toạc ra như thế không khỏi có chút... Lúng túng.
Thẩm Trúc mặt trắng bệch: "Ngươi nghe trộm?"
Sau đó Thẩm Trúc lại nghĩ một chút, cũng phải, đây là Hoài Vương phủ, muốn nghe hay không không phải là Lý Giác định đoạt sao.
Thẩm Trúc lúng túng cười cười, hỏi tiếp: "Điện hạ đêm khuya tự mình đến, không phải đến cùng ta đàm luận cái này đi."
"Xác thực không phải."
Lý Giác tự tiếu phi tiếu hạ khóe miệng, "Ta là tới XXX ngươi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.