Lúc này, Lý Giác đang trong nội đường lễ Phật.
Lý Giác hướng tượng phật dâng một nén nhang, sau đó liền nhắm mắt quỳ gối trước tượng phật không nói một lời.
Thẩm Trúc đã rất lâu rồi không còn gọi hắn là A Giác, khi còn bé Thẩm Trúc ở trong Hiền vương phủ thường xuyên gọi như vậy.
Hai mươi năm trước Thẩm Trúc lúc mới tới Hiền vương phủ.
Khi đó Lý Giác mới chín tuổi, vẫn còn là một hài tử thận trọng, nghe nói có một tiểu gia hoả bằng tuổi hắn tới đây, tâm lý liền có ít nhiều mừng rỡ.
Càng không ngờ tới, về sau còn nhận được bái thiếp do chính tay Thẩm Trúc viết.
Khi đó Lý Giác chín tuổi hoàn không hiểu cái gì là người như chữ, chỉ là đơn thuần thán phục chữ trên bái thiếp thật đẹp.
Giới văn nhân ngầm thừa nhận trên đời có hai thứ không thể học, một là thơ Lý Thái Bạch, hai là chữ Tống Huy Tông.
Bởi vì đại đa số mọi người đều không có phong thái của hai người, cuối cùng vẽ hổ không thành, thành vẽ khuyển.
Trong đó, chữ Tống Huy Tông là nhận ảnh hưởng của Tiết Tắc mà luyện thành.
**Tiết Tắc: thừa tướng, hoạ gia thời Đường
Mà bên trong phong bái thiếp này, giữa những hàng chữ bên trong đã có khí khái của Tiết Tắc.
Chữ khó như vậy, Thẩm Trúc viết cũng không có bị biến dạng.
Thiếu niên khí phách, thanh mảnh mà đầy lực.
Không hổ là Thẩm Lão hầu gia giáo dục nhi tử, nghĩ đến nhất định là một người văn chương tài hoa.
So với một đám hài tử thô lỗ đào trứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhieu-giuong-lam-truc-ma/1021936/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.