Hai người lúc ấy rơi vào trầm mặc, đến tận khi người bán hàng bưng tới một nồi thịt trâu, Triệu Thần mới thu tai nghe lại, lấy đôi đũa từ bao giấy ra, đột nhiên ba một tiếng, Triệu Thần ngẩng đầu, đối diện là vẻ mặt vô tội của Triệu Tinh đang nhìn mình, mà cái túi bánh quy của cậu trong tay đã không thấy nữa. Từ nơi phát ra thanh âm đó, cái túi nhỏ an tĩnh nằm trong nước.
“Cái kia... anh... anh... anh bị trượt tay...”
Nghe Triệu Tinh nói lắp ba lắp bắp, Triệu Thần đau đớn phát hiện, nguyên lai nhớ tới một người, ngoại trừ phổi gan thận, ngay cả não cũng sẽ rất đau.
Cậu để đũa xuống, có chút vô lực mà lấy ngón tay xoa xoa vùng lông mày đang nhíu chặt, sau đó nói rằng.
“Trước ăn đi, tạm thời đừng có nói chuyện với ta.”
Thời gian ăn bữa tối giống như qua thật chậm, Triệu Thần khi bực dọc luôn không thích nói chuyện, cậu tin tưởng bad temper sẽ làm cậu nói mà không lựa lời, cho nên yên lặng là lựa chọn tốt nhất. Khi nồi lẩu trâu cạn gần thấy đáy, Triệu Thần lau dầu dính bên miệng, tâm tình cũng tốt lên không ít, khi cậu lại hướng tầm mắt về phía đối diện, thu vào mắt chính là biểu tình cẩn thận lấy lòng của Triệu Tinh.
“Thực xin lỗi.”
Triệu Thần phất phất tay, bắt đầu thu dọn để lấy chỗ đặt máy tính.
“Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ vì cái tính của ngươi mà gặp chuyện.”
Cất kỹ vật bên thân, Triệu Tinh nhỏ giọng nói thầm rốt cuộc là ai còn đang giận anh trai, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-phong/75953/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.