An Tống yên lặng nhìn Dung Thận, lắc đầu nói: "Không có."
Cô đâu có khó chịu, mà là tâm tư hoảng loạn.
Đặc biệt là trước ánh mắt quan tâm sâu sắc của người đàn ông, cảm giác ấy càng mạnh mẽ hơn.
Dung Thận chậm rãi ngồi xuống, vừa xắn tay áo, đồng thời ánh mắt như đã hiểu ra mọi chuyện từ đầu chí cuối vẫn rơi trên người An Tống, "Nếu không thoải mái phải nói ra, mọi chuyện nhớ phải mạnh mẽ, hửm?"
Âm cuối của người đàn ông nhẹ nâng, giống như một lời nhắc nhở, giống như một lời tán thành, chứ không phải là những lời rao giảng thông thường.
An Tống nghi ngờ căn bệnh của bản thân khả năng thêm nặng, lời nói của bác sĩ Dung không những không xoa dịu được nhịp tim của cô mà còn khiến nó phản ứng dữ dội hơn.
Cô gật đầu và nói được.
Bữa sáng này đối với An Tống mà nói là ăn không biết ngon, cô không biết mình bị làm sao.
Chỉ cần nhìn thấy bác sĩ Dung, lại cảm thấy bối rối.
Những cảm xúc này rất xa lạ, khiến người ta không biết làm thế nào.
......
Sau tám giờ rưỡi, Dung Thận cuối cùng cũng đi tới công ty.
Trong xe, Trình Phong vừa quay vô lăng vừa nói: "Ngài Cửu, Lăng Kỳ nói buổi chiều sẽ đến."
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe xong liền trầm giọng đáp: "Đưa xe cho cô ấy, sau này phụ trách việc đi lại của An Tống."
"Được, vậy cô ấy sống ở đâu?" Trình Phong nhanh nhảu, trực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-luyen-tri-mang/2527965/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.