Buổi chiều, An Tống một mình đi dạo quanh khu vườn rộng lớn.
Cô cảm thấy mình bị mắc kẹt trong một vòng suy nghĩ quái đản.
Một mặt, lý trí nhắc nhở cô rằng đây không phải là thích, mặt khác lại không ngừng nghĩ về những điều tốt đẹp của bác sĩ Dung.
Sự thanh lịch của anh, sự bao dung của anh ấy, sự chu đáo của anh, phong thái của anh ấy, rất nhiều của anh...
An Tống vô tình trở lại trước cửa biệt thự sau hồ, cảm xúc dâng trào trong lòng đã lâu không thể giải tỏa, cũng không thể dễ dàng nói cho người ngoài biết.
An Tống tiếc nuối thở dài, đang thất thần ngồi im lặng một lúc thì sau lưng vang lên một tiếng còi.
Là Lăng Kỳ.
Cô lái một chiếc Cayenne, ngồi ở bên ghế lái và vẫy tay chào An Tống, "Phu nhân, mau lên xe, boss kêu tôi chở cô đến đó tìm anh ấy."
Trái tim An Tống lệch một nhịp, bước chân quay lại nhanh hơn một chút, "Bác sĩ Dung?"
"Vâng, vâng, lên nào."
An Tống không làm theo suy nghĩ, chui vào trong xe, nhẹ giọng hỏi: "Anh ấy đang ở đâu?"
Cảm giác giống như vui sướng và khẩn trương này liên tục đánh gục lý trí của cô.
Có vẻ như không nên như vậy, nhưng hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Lăng Kỳ lắc đầu nói rằng cô không biết, "Boss chỉ bảo tôi đưa cô đến phụ cận của Quan Bộc Nhai. Ngày mai vừa hay là cuối tuần, khả năng muốn đưa cô đi chơi rồi."
Dù lự kính* của An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-luyen-tri-mang/2527955/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.