"An An, ăn từ từ..."
Nguyễn Đan Linh vỗ vỗ lưng An Tống, gọi người giúp việc bưng một ly nước ấm lên.
Dung Nhàn lắc đầu, mím môi, bình tĩnh nói: "Mẹ, vừa rồi hình như con nghe thấy bố gọi mẹ."
"Có à?" Nguyễn Đan Linh nghi ngờ nhìn ra ngoài nhà ăn, "Mẹ có nghe thấy đâu."
Dung Nhàn hơi nhướng mày, "Con và An An đều nghe thấy, mẹ có muốn đi qua xem một chút không?"
Nguyễn Đan Linh theo bản năng nhìn An Tống, thấy cô đang uống từng ngụm nước, cũng không hỏi nữa liền đứng dậy đi ra ngoài, "Vậy hai đứa ăn trước đi, mẹ đi tí rồi về."
Trong phòng ăn chỉ còn lại có Dung Nhàn cùng An Tống, bầu không khí lập tức thoải mái rất nhiều.
Dung Nhàn đi đến bên cửa sổ, đẩy ra, chậm rãi lấy hộp thuốc lá của mình ra, "Có phiền nếu chị hút điếu thuốc không?"
"Em không sao, chị cả cứ tự nhiên."
Dung Nhàn kẹp một điếu thuốc lá bạc hà mảnh mai giữa ngón tay, châm lửa rồi nhả khói ra ngoài cửa sổ, "Mẹ cứ như vậy đấy, không có ác ý. Bình thường ở nhà mẹ rất bận rộn, thấy chúng ta trở về không thể không cằn nhằn. Em đừng quá lo lắng."
An Tống đặt thìa xuống, nhìn Dung Nhàn cười đáp lại, "Vâng, không đâu ạ."
"Chị thấy tình trạng của em... so với lần trước ở Quan Bộc Nhai tốt hơn nhiều." Dung Nhàn hất tàn thuốc sang một bên, "Xem ra Tiểu Cửu chăm sóc em rất tốt."
An Tống gật đầu đồng ý, "Anh ấy đối với em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-luyen-tri-mang/2527871/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.