Dung Nhàn nói rất nhiều, hiển nhiên điều mà Dung Thận quan tâm nhất chính là câu nói về tuổi tác của anh.
Hai chị em nhìn nhau, Dung Nhàn tự nhiên bật cười, "Chị nói sai à? Hành vi hiện tại của em chẳng phải như trâu già gặm cỏ non sao?!"
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông hơi chìm xuống, các đường nét trên khuôn mặt dần dần căng lại.
Dung Nhàn không sợ anh tức giận, đứng lên vỗ vai anh: "Chị nói như vậy không phải nói xấu em, chỉ là khuyên em một câu thôi. Tính cách của An Tống thực sự có hơi khô khan. Cứ tiếp diễn như thế này, khó tránh khỏi sẽ khiến em thấy nhàm chán. Nhưng nếu em đã chọn rồi, em phải chịu trách nhiệm đến cùng. Bằng không làm tổn thương một cô gái ngoan ngoãn lại yêu em như vậy, coi chừng quả báo. "
Ví dụ như cô, người cũ từng làm tổn thương cô thậm tệ, giờ gặp phải quả báo thích đáng rồi.
"Không phải ai cũng như anh ta đâu." Dung Thận liếc mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh, trêu chọc: "Hơn nữa, An An so với chị còn may mắn hơn."
Dung Nhàn đứng hình, càu nhàu vô cảm sải bước đi.
Chị em ruột thịt thì có thể có ý xấu gì, cùng lắm chỉ là chọc thủng tim nhau mà thôi.
Dung Nhàn rất ít xen vào chuyện của người khác, lần này là lần đầu tiên cô đưa ra lời khuyên, có lẽ là do cô nhìn thấy bóng dáng của mình trong An Tống.
Cô tin vào hành vi làm người của Dung Thận, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-luyen-tri-mang/2527869/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.