An Tống kéo áo sơ mi trên cánh tay của người đàn ông, tức giận nói: "Em không phải cố ý mất liên lạc, núi Bối Nam xác thực không có tín hiệu, ngày mai anh đi sẽ biết."
Dung Thận bất giác nở nụ cười, thấp giọng nói đùa: "Chuyện này đã định cho anh đi theo rồi sao?"
An Tống bĩu môi với Trình Phong đang lái xe phía trước, "Nếu anh không rảnh, Trình Phong có thể đưa em đến đó, quay về sẽ báo cho anh biết có tín hiệu hay không."
Lúc này nói chuyện, An Tống sao có thể không nghe ra sự dung túng và pha trò trong giọng điệu của Dung Thận chứ.
Anh cố ý nói lời này, rõ ràng là trêu chọc cô.
An Tống thậm chí cảm thấy, cho dù cô không chủ động đưa lời mời, ngày mai anh nhất định sẽ đi cùng cô.
Nghĩ đến núi Bối Nam, những cảm xúc bình tĩnh của cô gây ra những gợn sóng nhẹ.
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, tư thế vắt chân tao nhã nhàn nhã, trên tay đang xoa xoa chiếc chuôi đàn hương đỏ* không biết từ đâu ra, nét mặt rắn rỏi được nụ cười trên khóe môi làm dịu đi, phong độ trưởng thành khiến cô lưu luyến.
An Tống há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại lặng lẽ đút ngón tay vào lòng bàn tay Dung Thận.
Ngày mai đi núi Bối Nam nói với anh ấy cũng chưa muộn.
...
5h30 chiều, hai chiếc ô tô lần lượt dừng ở số 177 Vân Điên.
Nguyễn Đan Linh và Dung Kính Hoài vào cửa trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-luyen-tri-mang/2527740/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.