An Tống kéo áo sơ mi trên cánh tay của người đàn ông, tức giận nói: "Em không phải cố ý mất liên lạc, núi Bối Nam xác thực không có tín hiệu, ngày mai anh đi sẽ biết."
Dung Thận bất giác nở nụ cười, thấp giọng nói đùa: "Chuyện này đã định cho anh đi theo rồi sao?"
An Tống bĩu môi với Trình Phong đang lái xe phía trước, "Nếu anh không rảnh, Trình Phong có thể đưa em đến đó, quay về sẽ báo cho anh biết có tín hiệu hay không."
Lúc này nói chuyện, An Tống sao có thể không nghe ra sự dung túng và pha trò trong giọng điệu của Dung Thận chứ.
Anh cố ý nói lời này, rõ ràng là trêu chọc cô.
An Tống thậm chí cảm thấy, cho dù cô không chủ động đưa lời mời, ngày mai anh nhất định sẽ đi cùng cô.
Nghĩ đến núi Bối Nam, những cảm xúc bình tĩnh của cô gây ra những gợn sóng nhẹ.
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, tư thế vắt chân tao nhã nhàn nhã, trên tay đang xoa xoa chiếc chuôi đàn hương đỏ* không biết từ đâu ra, nét mặt rắn rỏi được nụ cười trên khóe môi làm dịu đi, phong độ trưởng thành khiến cô lưu luyến.
An Tống há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại lặng lẽ đút ngón tay vào lòng bàn tay Dung Thận.
Ngày mai đi núi Bối Nam nói với anh ấy cũng chưa muộn.
...
5h30 chiều, hai chiếc ô tô lần lượt dừng ở số 177 Vân Điên.
Nguyễn Đan Linh và Dung Kính Hoài vào cửa trước, Lý quản gia nhìn thấy bọn họ, sửng sốt mấy giây, mới vỗ đùi bước lên phía trước: "Ông chủ, phu nhân sao đột nhiên trở về mà không nói lời nào thế này. "
Quản gia Lý khi đó đang làm việc dưới quyền của Dung Kính Hoài, nhưng thay vì đến Trạm Châu cùng ông, ông ấy ở lại Hương Giang để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Dung Thận.
"Lão Lý, mấy năm không gặp, ông vẫn chu đáo thế này."
Mấy người vui vẻ đi vào phòng khách của nhà chính, Dung Thận dẫn An Tống đi vài bước, "Dì tối nay sẽ ở lại đây sao?"
"Vào trong ăn cơm rồi đi." Người đàn ông trầm giọng nói, "Bọn họ có hộ khẩu ở Hương Giang."
Đang nói, An Tống chú ý Trình Phong từ trong cốp xe lấy túi hành lý của cô cùng mấy hộp đặc sản, không khỏi cong môi.
Dung Thận chu đáo và tỉ mỉ là nhất quán, hai người càng ở bên nhau, An Tống càng sinh ra ý niệm muốn sống cùng mãi mãi.
Bữa tối, một nhà bốn người ngồi vào bàn, không khí rất hòa thuận.
Nguyễn Đan Linh không giấu giếm sự quan tâm của bà đối với An Tống, gắp thêm thức ăn hoặc thúc giục cô ăn nhiều hơn.
Ngược lại, hai người đàn ông thỉnh thoảng uống rượu trao đổi, nhìn ổn trọng hơn nhiều.
Sau bữa tối, lông mày và đôi mắt của Nguyễn Đan Linh nhuốm vẻ mệt mỏi, bà muốn trò chuyện với An Tống một lúc, nhưng cơ thể cô vẫn có chút choáng ngợp vì chặng đường dài.
"An An, ngày mốt mẹ sẽ cho người mang quần áo đến nhà cũ cho con, con thích chọn cái gì cũng được, không cần áp lực." Nguyễn Đan Linh đứng ở cửa nhéo nhéo mặt cô, xúc cảm rất tốt, "Hai đứa hôm nay đi ngủ sớm, đừng tiễn nữa."
An Tống gật đầu, ôm cánh tay Nguyễn Đan Linh, "Dì cũng nên đi ngủ sớm nhé."
Sau khi tiễn Nguyễn Đan Linh và Dung Kính Hoài, trời đã tối hẳn, gió mát thổi qua tai, nhiệt độ rõ ràng thấp hơn Trạm Châu vài độ.
An Tống mặc quần áo mỏng, không tự chủ được co rúm lại, sau đó cánh tay cường tráng của người đàn ông rơi xuống vai, "Mùa xuân ở Hương Giang gió nhiều hơn Trạm Châu, hai ngày này ra ngoài nên mặc nhiều quần áo hơn."
"Em mặc nhiều quần áo hơn anh..."
An Tống cuộn tròn dưới cánh tay của người đàn ông, nhỏ giọng lầm bầm.
Dù sao thì cô cũng mặc một chiếc áo len dệt kim, trong khi anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng như thế.
Ngay cả trong mùa đông lạnh giá, chỉ khoác một chiếc áo khoác len mỏng bên ngoài, như thể không biết nóng lạnh là gì.
Dung Thận nhìn xuống đôi mắt long lanh của cô, trở nên dịu dàng và phóng khoáng hơn, "Em đang lẩm bẩm cái gì vậy?"
"Không có gì."
An Tống xoay người đi về phía sau, sau đó hai bước, eo bị người ta ôm lấy, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm ấm của người đàn ông, "Ngồi xe cả buổi chiều, buổi tối ngâm mình trong suối nước nóng có được không?"
Đề nghị này khiến An Tống rất cảm động, cơ sở vật chất hỗ trợ của Vân Điên đầy đủ và sang trọng hơn Duyệt Phủ.
Những lợi thế của suối nước nóng tự nhiên là không thể so sánh với nhiều ngôi biệt thự sang trọng.
An Tống gật đầu đáp ứng, nhìn đồng hồ, định tám giờ mới đi suối nước nóng, vừa hay trở về có thể ngủ.
Không lâu sau, người đàn ông đến phòng làm việc, An Tống đến nhà Tây nơi ở trước đây tìm áo tắm.
Đã gần 8 giờ rưỡi, cô thay chiếc váy bơi một mảnh, khoác chiếc áo choàng tắm dày cộp đến bể nước suối nóng ở sân sau, tiếng nước róc rách càng tăng thêm cảm giác thoải mái thư thái cho buổi đêm.
Sau đó, khi đi đến mép bể bơi, liền nhìn thấy Dung Thận, đang dựa vào thành bể với nửa thân trên để trần.
Tóc của người đàn ông ẩm ướt, vai và ngực lộ ra có kết cấu rõ ràng, cho thấy một cảm giác mạnh mẽ.
Màn sương trắng dày đặc làm mờ các góc cạnh trên khuôn mặt anh tuấn, khiến anh trông giản dị hơn.
Hồ bơi suối nước nóng đủ lớn để chứa bốn hoặc năm người.
Nhưng An Tống vẫn dừng lại tại chỗ, có chút do dự xoa xoa chóp mũi.
Trước đó anh cũng không nói là muốn ngâm suối nước nóng cùng nhau mà...
Giọng người đàn ông từ phía suối nước nóng truyền đến, "Sao không xuống?"
"Ồ, đến đây."
An Tống đi đến bể bơi, cởi áo choàng tắm, bước xuống bậc thang.
Mặc dù đã làm rất nhiều chuyện thân mật, nhưng chưa bao giờ tắm cùng nhau, đây là lần đầu tiên ngâm mình trong cùng một bể suối nước nóng.
An Tống ngồi vững vàng trong bể suối nước nóng, thỉnh thoảng liếc nhìn người đàn ông đối diện.
Một lúc sau, cô trượt xuống, cố vùi vai vào suối nước nóng, khi duỗi chân ra, chân cô cọ vào bắp chân của người đàn ông.
Dung Thận đang nhắm mắt ngủ ở đối diện chậm rãi ngước mắt lên, trên môi nở một nụ cười hiền hòa, ngay lúc An Tống đang định nói gì đó, anh đột nhiên vươn tay, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong vòng tay của anh.
Có tiếng nước bắn tung tóe, An Tống ở trong suối nước nóng đập mấy cái, mới ổn định lại thân hình.
Nhìn kỹ một chút, cả người đang nằm trên ngực người đàn ông, dưới lòng bàn tay có cảm giác cơ ngực rất tốt.
An Tống cảm thấy hai má nóng lên, có thể là do tắm suối nước nóng.
Bầu không khí mơ hồ khiến cô có chút không thoải mái, tựa hồ nghĩ tới điều gì, do dự một chút nói: "Mặc dù suối nước nóng có thể thả lỏng gân cốt, nhưng vẫn cần phải kiềm chế, hơn nữa ở ngoài trời, rất dễ khiến người ta nhìn thấy..."
An Tống lo lắng Dung Thận sẽ kích động, kéo cô đến đây làm chuyện không thích hợp với trẻ con.
Người đàn ông cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ ửng hồng của cô, trong mắt lộ ra vẻ hứng thú, lòng bàn tay ướt át nhẹ nhàng cọ cọ bờ vai cô, "Kiềm chế cái gì?"
An Tống không tin anh không hiểu, dưới nước va đầu gối vào đùi hắn, "Anh hiểu mà giả bộ hồ đồ."
Dung Thận cười nhẹ, ôm chặt bả vai của cô, giễu cợt nói: "Nằm trong suối nước nóng cũng có thể suy nghĩ nhiều như vậy sao?"
Đề phòng lạc đề, An Tống quay mặt đi nhìn xa xăm, trầm mặc nửa phút mới nhẹ giọng hỏi: "Đến Dung gia sẽ gặp rất nhiều người sao?"
"Muốn gặp thì gặp, không muốn gặp thì ăn cơm xong rồi về."
Sự nuông chiều của người đàn ông là không che giấu, An Tống gần như có thể đoán trước được, nếu cô thật sự không muốn ở lại lâu, anh nhất định sẽ đưa cô về sớm.
Sự chắc chắn này đến từ cảm giác an toàn mà Dung Thận mang lại cho cô, ảnh hưởng vô tri vô giác đến tâm lý và tình cảm của cô.
An Tống thoải mái rúc vào trong lòng người đàn ông, ngón tay nghịch mép váy, "Dung Yến thì sao? Anh ta cũng đến sao?"
Bể nước nóng im lặng vài giây, Dung Thận cúi đầu nhìn cô gái bên trong lòng, khóe môi hơi cong lên, "Sao đột nhiên lại quan tâm đến anh ta?"
An Tống không chú ý tới sự thay đổi tinh tế trong biểu cảm của người đàn ông, cong môi, chán ghét nói: "Em không quan tâm, nếu anh ta ở trong nhà quấy rầy anh, nếu em không nhịn được mà 'đáp lễ' anh ta, có quá thô lỗ không?"
"Em không cần quá khách khí với anh ta." Trong mắt Dung Thận lóe lên một tia tinh quang, nhéo nhẹ vành tai An Tống, "Về phần người khác, em không cần quá lo lắng, bọn họ không quan tâm nhiều như vậy đâu. "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]