Huân Bạc tuyệt vọng lặng lẽ rơi nước mắt, không tài nào chấp nhận được sự thật liền chuyển Hoa Ly đến một bệnh viện lớn hơn. Thế nhưng, mọi thứ đâu vẫn hoàn đấy, bác sĩ giỏi cũng vô phương, Hoa Ly mất máu quá nhiều, căn bản người đã rất gần với ranh giới sống chết, còn giữ được mạng coi như ông trời đã rất ưu ái, muốn cô tỉnh lại là cả một vấn đề nan giải, hệt như mò kim đáy bể, bắt trăng trong lòng nước.
Cô gái nhỏ nằm ngoan ngoãn trên giường bệnh, Hoa Ly bây giờ so với mọi khi chẳng khác biệt gì mấy, người luôn không ồn ào. Huân Bạc ngồi ở mép giường áp bàn tay lạnh lẽo của cô gái nhỏ vào má, nước mắt của hắn không rơi nữa, bắt đầu mạnh mẽ trở lại.
"Hoa Ly, em đừng lo, tôi nhất định sẽ tìm mọi cách cứu em.
Bao nhiêu năm cũng được, tôi chờ em tỉnh dậy, cả đời này tôi sẽ chờ em."
Hắn nói những lời động viên, chỉ mong cô gái nhỏ sẽ nghe được dù chỉ một chút, hắn chồm tới nhẹ hôn lên mắt cô gái.
Làn da nhợt nhạt khiến hắn chua xót, hắn chưa từng sợ hãi đến tột cùng như vậy, kể cả đạn có ghim vào người hắn, có cận kề với cái chết thì với hắn có là gì ? Thứ duy nhất làm hắn sợ, trên đời chỉ có một, hắn sợ mất đi người mình yêu thương, sợ mất Hoa Ly hơn cả mạng sống của hắn.
"Hoa Ly, đừng sợ, đừng lo, anh sẽ bảo vệ em, nhất định sẽ giúp em tỉnh dậy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-do-cua-ac-ma/2793768/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.