Mặt trời lên cao rọi rõ rừng khung cảnh núi rừng, từ đây lên đỉnh núi chỉ có một lối mòn duy nhất, hắn cứ thế mà cõng cô gái đi qua từng nơi, mỗi nơi đi qua đều lưu lại vết chân đẫm máu.
Nắng ngã gay gắt cực kì, Huân Bạc liền dừng chân ở một thân cây, giúp Hoa Ly đội nón, sau đó uống một ngụm nước lấy hơi sức, cầm bản đồ quan sát xung quanh. Đã đi được một nửa đoạn đường, số nước hắn đem theo sắp hết, hắn phải tiết kiệm để có thể giữ đủ sức lực đưa người lên đỉnh núi.
Tiếp tục chặn đường chông gai, đôi chân trần gần như đạt giới hạn đau đớn, đau đến mức tê liệt, không còn cảm giác, Huân Bạc quật cường loại bỏ hoàn toàn cảm xúc của bản thân, chỉ lưu giữ duy nhất ý chí cứu mạng sống của người mình yêu mà tiến bước.
Ở trên núi cao cũng có người dân sinh sống, có vài người đi ngang nhìn thấy hắn cõng người, họ liền biết hắn lên đỉnh núi để cầu giúp đỡ. Ở nơi này vị lương y kia rất có tiếng tăm, cảnh người đến cũng không ít, họ không thấy làm lạ. Ngược lại, có người thấy tội nghiệp, còn tiếp nước cho hắn.
"Chàng trai, hãy nhận lấy vài chai nước này để giữ sức lực đưa người bệnh lên trên đó nhé!"
"Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều!"
Trải qua đau đớn và mất mát, Huân Bạc hiện tại không còn cao ngạo nữa, được người khác giúp đỡ hắn cũng không từ chối, lần đầu hắn cúi người nhận lòng tốt từ người xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-do-cua-ac-ma/2793766/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.