Những ngày tháng sau đó, ta mang danh thúc thúc lại làm mọi việc của một người cha. Chăm sóc cuộc sống thường ngày cho nó, chăm lo từng bữa ăn, săn sóc từng buổi học. Bù đắp hoàn bộ thân tình mà nó khát khao.
Có một nơi “ấm cúng” như thế, Yến Cửu vui đến quên trời, chỉ muốn ở mãi phủ ta, không bao giờ muốn về cung nữa.
Vào ngày tròn mười hai tuổi, vì trong cung không ai chúc mừng, nó lại ở phủ ta cùng nhau đón sinh nhật.
Bản Vương dẫn nó đi chọn quà, nó thích một con thỏ trắng, vui sướng ôm về phủ, cùng Bản Vương xây một chiếc hang thỏ. Đến khi xong xuôi thì cả người cũng dính đầy bùn đất, nhưng nó lại cười đến hân hoan.
Bản Vương vỗ vỗ bàn tay đầy đất bẩn vào má nó, “Đi thôi, đợi hạ nhân đun nước rồi tắm rửa sạch sẽ.”
“Vâng.” – nó cầm tay Bản Vương, hí ha hí hửng vào phòng.
Khi đã có nước nóng, vừa định cởi quần áo cho nó đã bị nó trốn tránh, “Ta tự cởi.”
“Ừ.” – Bản Vương cũng không ép, xoay người cởi quần áo.
Mắt không biết để đi đâu, Yến Cửu ngượng ngập hỏi: “Tiểu thúc, người, người định tắm với ta à?”
“Ừ chứ sao,” – Bản Vương đáp, lại cởi khố vắt lên tấm bình phong, nhấc chân bước vào thùng, “Trong này rộng lắm, hai người cũng vừa.”
Yến Cửu thoáng chần chừ, lần khần mãi mới cởi được đồ, dẫm lên chiếc ghế con con bước vào thùng nước, xoay người đưa lưng về phía Bản Vương.
Bản Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong/2161050/quyen-5-chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.