Ngủ rồi mà mặt mày Yến Cửu vẫn nhăn tít.
Bản Vương vươn tay lau giọt nước mắt chưa khô đọng trên mi mắt nó, thở dài, kéo nó vào lòng.
Lòng ta cũng nào phải sắt đá bạc tình, nếu sinh ra đã đủ giác quan thì cũng sẽ biết vui, biết buồn, biết hận, biết ăn năn.
Ta coi Thư Vân như tri kỷ, coi Yến Cửu như chí thân, nên săn sóc thì tuyệt đối không thiếu.
Ta cũng không phải người khuyết thiếu tình cảm, chỉ thiếu trái tim rung động rộn ràng khi chạm mắt nhau và cảm xúc kích động hưng phấn khi cởi sạch đồ thôi.
Muốn yêu Yến Cửu, cũng được thôi. Ta có thể lấy lại tình căn đã đánh mất giống như khi thu hồi bốn giác quan kia.
Nhưng trớ trêu là tình căn của ta nằm trên người Yến Cửu.
Một khi lấy về, Yến Cửu sẽ không còn yêu ta, cũng chẳng còn yêu bất cứ ai khác. Giống như Phong Mộ Ngôn mất khứu giác không thể điều hương và Thư Cảnh Cản mất vị giác không thể ủ rượu.
Yến Cửu mất tình căn sẽ không thể yêu nữa.
Bản Vương nhìn Yến Cửu nhăn nhó ngủ không yên trong vòng tay, nhớ về rất nhiều chuyện vụn vặt trong quá khứ, băn khoăn chả hiểu tại sao đứa bé này lại có tình cảm với mình.
Suốt những năm qua, ta tận chức tận trách đóng vai tiểu thúc, yêu thương nó như yêu thương một đứa cháu trai, cớ sao nó lại vùng cương thoát khỏi quan hệ thân thích ấy để yêu ta cơ chứ.
Rốt cuộc là từ lúc nào đã khiến nó đi lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong/2161048/quyen-5-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.