Về tới quán trọ, những tưởng Yến Cửu sẽ véo lưng, hỏi tội ta, nào ngờ nó lại kéo tay Bản Vương, khéo léo bảo, “Hoàng Thúc, chắc chưa ăn trưa phải không, ta sai đầu bếp làm vài món cho ngươi nhé.”
Chẳng hiểu sao, trông dáng vẻ đó của nó, lòng ta lại rỗng không, cẩn thận giải thích, “Hoàng Thượng, người áo đỏ hôm nay thật sự là bạn cũ của thần.”
“Ừ, Hoàng Thúc nói phải thì là phải.” – rồi kéo tay ta ngồi vào bàn.
Lòng dạ Bản Vương bồn chồn nổi trống, nhìn nó gác má, cười mỉm nhìn mình thì cứ có cảm giác như nó đang nghĩ xem nên tra tấn ta thế nào.
Đường đường Gian Vương không sợ trời không sợ đất ta đây, duy chỉ sợ mình nó, cứ ấm ách thì chẳng thà thành thật khai báo cho rồi, “Hoàng Thượng, thật ra, người đó, là người thần từng đem lòng mến mộ.”
Yến Cửu sững sờ, lại cố giữ nguyên vẻ bình tĩnh, cười gượng, “Vậy à?”
“Phải.” – Bản Vương gật đầu, “Nhưng đó là chuyện hoang đường trước kia, từ sau khi chia tay, thần không muốn gặp lại hắn nữa. Lần này chỉ tình cờ, hắn vào thanh lâu, thần theo hắn vào uống trà, ghế chưa kịp nóng đã đi ra.”
“Vậy à.” – trông nó rầu rĩ, nhưng sau một hồi đấu tranh tư tưởng, như tự an ủi mình, nó lẩm bẩm, “Cũng phải, Hoàng Thúc gần ba mươi, từng yêu mến ai cũng là chuyện bình thường…”
Chẳng mấy chốc, tiểu nhị đã bưng đồ ăn lên, lần này hắn trang trọng khom lưng cúi đầu, cười ngọt mời hai ta, khác hẳn cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong/2160984/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.