Quá trình chữa cho Lâm Khê tương đương với giết gã, sau đó đắp nặn lại cơ thể cho gã.
Quá trình này quá mức khắc nghiệt, phải chịu đựng ngọn lửa thiêu đốt thân thể và nỗi giày vò như hàng vạn mũi tên xuyên thấu. Nhưng sau niết bàn, sẽ là một sinh mạng mới.
Hai năm qua, có lẽ Lâm Khê đã ăn đủ mọi nỗi đau, nếm đủ mọi khốn khổ, nên dù bị lửa thiêng hừng hực đốt cháy, gã vẫn cắn răng chịu đựng, nét mặt không biểu hiện gì quá lớn.
Lăng Quang không thể trái thiên quy biến Giao nhân thành người, nhưng trong lúc đắp nặn lại cơ thể cho gã thì tiện tay bán cho gã một mối ân tình, đúc lại cho gã viên Giao châu mới.
Trước khi rời đi, Bản Vương hỏi Thư Cảnh Càn, “Với tình hình này, một trăm tám mươi năm nữa Lâm Khê cũng không biến hóa thành người được, ngươi có tính toán gì cho tương lai chưa?”
Thư Cảnh Càn ôm Lâm Khê mê man sau cơn đau đổi gân hoán cốt, bình thản nói, “Dựng một túp lều tranh bên khe Thiên Thủy, cùng Lâm Khê đi nốt quãng đời còn lại.”
“Tiếc thật,” – Bản Vương thở dài, “Ta vừa mới lấy lại vị giác, lại không thể uống rượu ngươi ủ nữa.”
“Vốn ta cũng không thích ủ rượu.” – hắn nhìn Giao nhân trong vòng tay mình, “Nếu không vì con sâu rượu này, ta đã không tiếp nhận tửu phường. Vậy lại hay, mất vị giác rồi, cha ta sẽ không ép ta nữa. Từ nay, ta sẽ ở bên hồ với hắn.”
“Cũng được.” – Bản Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong/2160982/quyen-2-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.