Tan triều hôm sau, Bản Vương đang tính ra về thì bị tiểu thái giám trên điện gọi lại, bảo là Hoàng Thượng muốn giữ ta dùng bữa.
Đằng nào cũng đang rảnh rỗi, Bản Vương quyết định ở lại. Thế nhưng cái đám đại thần ghen ăn tức ở kia không quên mà mắng ta một tiếng “Lộng thần” trước đi kéo nhau ra về.
Ờ ha, từ này mới, Bản Vương lần đầu được nghe, thế là kéo Diêu Thư Vân lại hỏi, “Lộng thần là gì?”
Hắn híp mắt, cười mà như không cười trả lời ta, “Lộng thần ấy à, chính là thần tử được Đế Vương sủng hạnh chơi đùa đó.”
Bản Vương sa sẩm cả mặt mày, lại thấy hắn tiếp tục, “Hay chính là nam sủng ấm giường đó mà.”
Ít ra đấy cũng là hắn giải thích thế.
“Ý mà.” – Diêu Thư Vân cười mờ ám, “Trông Vương gia lực lưỡng thế này thì nằm dưới thế nào được, Hoàng Thượng mà có ý đó thật có khi nó mới là người bị thiệt ấy á.”
Bản Vương trợn mắt lườm hắn, “Đừng có bậy!”
“Rồi rồi, hạ quan nói chơi thôi, đường đường một đáng minh quân, cớ gì phải sủng hạnh nam thần để người đời xỉ vả.” – nói rồi hắn tí tởn đuổi theo lão đại thần đi đằng trước, bá vai bá cổ cợt nhả, “Hí hí, Vương đại nhân, nghe nói ngài lại mới nạp tiểu thiếp phỏng? Sao không gọi ta đến làm mấy chén chung vui vậy cà? Ấy, ngài đừng chạy —”
Bản Vương cười khổ trông theo, cũng đi ra khỏi điện chầu, tới Đông Noãn Các của Yến Cửu.
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong/2160943/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.