Bản Vương thu hồi thần thức từ trong giấc mơ của Phong Mộ Ngôn, thấy hắn nghiến răng ken két, sắc mặt xanh xao, thì lắc đầu, hỏi: “Ngươi lấy ‘Mộng Tiêu Tương’ cứu người, lấy gì cứu chính ngươi?”
Hàng mi hắn khẽ rung, nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm, “Ta không thể tự cứu mình, chỉ có tự tổn thương mình.”
“Ai…” – Bản Vương đứng dậy, “Giữ không được thì tổn thương người, buông không được thì tổn thương mình, tội gì đâu.”
Rời khỏi phòng, Bản Vương ra sân ngồi một mình, kêu tôi tớ mang trà bánh ra, để Phong Mộ Ngôn trong phòng tự dằn vặt một chốc lát.
Vừa ngồi được một lúc thì Diêu Thư Vân chạy sang quý phủ, dấu son trên mặt chắc quên lau, cứ thế dính két lại, mỗi bên một cái, thật là muốn lòa mắt Bản Vương.
Hắn thì hồn nhiên không biết, kéo ghế ngồi, đặt vò rượu hắn mang theo lên bàn, bảo: “Vừa thấy có món ngon, hạ quan đến ăn ké. Trời đông lạnh thế này mà có vài món ăn với cạn hai chén rượu là khoái nhất đấy.” – nói rồi hắn thấy đám nha hoàn đang lui xuống, thế là tiện thể sai bảo: “À này, chuẩn bị cho ta đĩa lạc rang với đồ nhắm nhá.”
Hắn vừa mới đến đã ồn áo lấn át tiếng chủ, đoạt chủ quyền, sai đám hầu phủ ta cứ như nhà mình, hoàn toàn không coi chủ nhân ta đây ra gì.
Bố trí xong xuôi, Diêu Thư Vân rùng mình, bảo “Ngoài này lạnh quá, hay chúng ta vào nhà đi?”
Bản Vương nhìn hắn, không đứng dậy, chỉ bâng quơ hỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong/2160941/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.