Vào đêm, trời nổi mưa phùn, tiếng mưa tí tách gõ vào song cửa sổ, hai bà tử và thủ vệ gác cổng cùng ngồi bên lò sưởi uống rượu, không hề phát hiện then cửa bất giác đã bị người lặng lẽ kéo ra. Trong bóng đêm, một bóng dáng nhỏ yếu mỏng manh tựa như mèo con nhẹ nhàng vụng trộm đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa phủ, Minh Nhạc không dừng lại thở đã vội nhanh chân chạy ra hẻm, dựa vào trí nhớ ít ỏi trong đầu, nàng xuyên qua các ngõ hẻm phố phường, chạy một đường như điên về phía đông kinh thành.
Muốn ra ngoài thành tổng cộng có bốn cổng ở bốn phía đông, tây, nam, bắc. Ba cổng khác bị cấm đi lại ban đêm nên tính là phong tỏa, chỉ còn có cổng thành phía đông thông ra bãi thây ma kéo dài tới mấy dặm. Đêm khuya thường không ai dám đi nên thủ vệ ở cửa thành mới được giảm đi.
Minh Nhạc bước ngắn bước dài dẫm lên con đường lầy lội vì mưa đêm. Lúc nàng ngã xuống dưới mưa gậy, khi đầu óc dần trở nên hỗn độn có mơ hồ nghe được giọng nói độc ác của Dịch Minh Chân, nói là cho người mang thi thể của Hạo Tâm ra ngoài quăng đến chỗ đó, nàng muốn tìm nó, tự tay nhặt xác hài tử của mình.
Bởi vì người chết được táng ở bãi tha ma đa số là những oan hồn phải chết xa quê hương, nên tương truyền ở đây có quỷ. Càng gần cổng thành phía đông, nhà dân càng thưa thớt, tất cả các đường ngã tư đều trống trải mà hoang vắng. Tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong-phi/2069614/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.