Chương trước
Chương sau
Tiêu Cư Mạo từ nhỏ đã không hề nghĩ tới bản thân sẽ lên làm Hoàng thượng, mà mẫu phi của hắn cũng một lòng hi vọng hai mẫu tử có thể bình an như thế an ổn sống hết một đời, nếu không phải tại mấy vị hoàng huynh của hắn tranh giành quyền lực tới mức sứt đầu mẻ trán, cuối cùng kéo nhau đi chầu ông bà hết, thì cái long ỷ này cũng chẳng đến phiên hắn ngồi.
Hắn không có dã tâm gì, lúc bắt đầu giống như ngồi trên bàn chông, về sau dần dần quen thuộc, nhưng lại đau đầu vì mấy chuyện chính sự trên triều đình, vừa nhìn thấy khuôn mặt của triều thần ngồi bên dưới, Tiêu Cư Mạo cả một ngày đó đều chẳng còn khẩu bị gì.
Huống chi, còn có một Đàm Thời Quan mỗi ngày đều nhìn chằm chằm hắn.
Thế nhưng là hôm nay, hắn trốn ở một bên lắng nghe Đàm Thời Quan cùng với đám đại thần thương thảo quốc sự, nội tâm liền chậm rãi cháy lên một ngọn lửa, dần dần lan rộng ra, nóng lên hừng hực, tựa hồ có một loại cảm giác sứ mệnh đang từ từ mọc mầm bén rễ đâm chồi nảy lộc.
Trước kia ngồi trên long ỷ nhìn xuống Đàm Thời Quan, chỉ cảm thấy nam nhân chỗ nào chỗ nấy đều không vừa mắt, nhưng bây giờ gặp hắn dăm ba câu liền khiến cho đám đại thần bên dưới á khẩu không trả lời được, tất cả sự vụ xử lý cực kì thỏa đáng, Tiêu Cư Mạo liền nghĩ, nếu như một ngày nào đó chính mình cũng có thể trở thành như thế này thì tốt biết mấy.
Nhưng hắn hiện tại bất quá chỉ là một con mèo, trở về được thân xác của mình hay không mới là mọt vấn đề đáng quan tâm.
Tảo triều xong, Tiêu Cư Mạo ngây người nằm đó bị nam nhân ôm lên, ôm đến trước mặt, người nọ cười đến tuấn mỹ bức người, "Nguyên Bảo thực ngoan."
Tiêu Cư Mạo ngạo mạn liếc mắt nhìn hắn, Trẫm đương nhiên là một con mèo thông minh đệ nhất thiên hạ!
"Đi, mang ngươi đến thăm Bệ hạ."
Tiêu Cư Mạo giật giật móng vuốt, ra hiệu người nọ thả mình xuống đất, Đàm Thời Quan chiều theo ý hắn.
Mèo Bệ hạ bốn cái chân vừa đáp xuống đất, liền hướng phía ngoài điện chạy đi, Đàm Thời Quan chậm rãi cùng theo sau lưng hắn, cứ như vậy đi thẳng đến Tĩnh Tuyền cung.
Vừa muốn bước vào cung, bên cạnh liền xuất hiện một thiếu nữ dẫn theo một đám cung nhân, dáng người yểu điệu, mắt như hoa đào, không phải Tiêu Chỉ Ninh thì còn ai trồng khoai đất này nữa?
Tiêu Cư Mạo mí mắt nháy một cái, thật sự là không muốn nhìn thấy.
"Nhiếp chính vương, mẫu hậu mời người đi Ninh Hi cung một chuyến, nói là có chuyện cần thương lượng." Tiêu Chỉ Ninh mị nhãn như tơ, trong mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Đàm Thời Quan.
Tiêu Cư Mạo cảm thấy móng vuốt mèo tự dưng hơi ngứa ngứa.
Đàm Thời Quan nghe xong cũng không động đậy, cũng không nhìn tới công chúa còn đang dứng đó, ánh mắt lại hướng xuống phía dưới chân. Người ngoài nhìn vào, hẳn đều sẽ nói rằng Đàm Thời Quan chỉ là cẩn tuân lễ phép, nhưng trên thực tế, Đàm Thời Quan đang mải bận nhìn Nguyên Bảo.
"Vì sao không phải cung nhân đến truyền khẩu dụ?"
Tiêu Chỉ Ninh nói: "Bổn cung vừa lúc đi Ninh Hi cung thỉnh an mẫu hậu, nghe vậy liền thay người đi làm chuyện này." Nói xong, trên mặt còn mang theo chút thẹn thùng.
Tiêu Cư Mạo co cẳng liền hướng Ninh Hi cung chạy đi, một là do không muốn đứng chỗ này nhìn bộ dạng thẹn thùng chẳng biết từ đâu ra của nàng, hai là hắn cũng muốn biết Thái hậu tìm Đàm Thời Quan để bàn chuyện gì.
Đàm Thời Quan khẽ gật đầu, đuổi theo Tiêu Cư Mạo, "Vi thần lập tức đến."
Trên đường, Tiêu Chỉ Ninh đi xích lại gần Đàm Thời Quan, mắt hạnh tràn đầy sắc xuân, môi anh đào nở rộ, "Nhiếp chính vương, ngươi cảm thấy hoàng huynh khi nào sẽ tỉnh?"
Tiêu Cư Mạo đi phía trước nhịn không được vểnh tai lên nghe lén.
"Ngự y cũng cũng không thể xác định." Đàm Thời Quan đảo mắt, bất động thanh sắc cách xa Tiêu Chỉ Ninh một chút.
Mèo Bệ hạ thầm than một tiếng, sao mình xui dữ vậy?
Tiêu Chỉ Ninh lại hỏi: "Nhiếp chính vương thích nuôi mèo sao?"
"Ừm."
Tiêu Cư Mạo: "..." Mới không có, tên này trước kia căn bản không hề nuôi mèo, này còn không phải là bởi vì Trẫm quá thông mình, cho nên người nọ mới bắt Trẫm để bên người hay sao?
"Bổn cung mấy ngày trước cũng nuôi một con mèo, bây giờ đang ở trong cung của mẫu hậu, đợi lát nữa có thể để bọn chúng cùng nhau chơi đùa."
Tiêu Cư Mạo: "..." Trẫm mới không thèm.
Đàm Thời Quan từ chối cho ý kiến.
Hai người một mèo cứ như vậy đi vào đến ngoài Ninh Hi cung, cung nhân đang ở bên ngoài chờ, nhìn thấy Đàm Thời Quan, hơi hành lễ, thời điểm quay người đi ánh mắt lạnh lành trừng mắt nhìn Tiêu Cư Mạo, nói: "Nhiếp chính vương, con mèo này không thể vào trong."
Cái gì! Trẫm còn muốn nghe xem Thái hậu nói gì với Đàm Thời Quan!
Tiêu Chỉ Ninh cũng nói: "Nhiếp chính vương, mèo của ta ở Thiên Điện, nếu không cứ để cho bọn chúng chơi cùng nhau đi?" Ý nói là mau đem Tiêu Cư Mạo đến Thiên điện đi.
Tiêu Cư Mạo trong lòng biết rõ đây là mình không thể nào đi vào bên trong, liền không vui ngồi xổm tại cửa ra vào, hắn mới không thèm đi Thiên điện cùng với con mèo ngốc kia chơi chung.
Thường Liên lập tức nháy mắt ra hiệu, lập tức có cung nhân tiến lên muốn bắt Tiêu Cư Mạo, Đàm Thời Quan đứng bên cạnh thấy thế, liền đưa tay ôm lấy hắn: "Bổn vương tự mình đưa nó đi."
Tiêu Cư Mạo làm ổ trong ngực nam nhân, cái đuôi rũ xuống, nhìn có chút mặt ủ mày chau.
Đàm Thời Quan cho dù trong lòng rất không nỡ, cũng không thể vi phạm phép tắc trong hậu cung.
Tiêu Chỉ Ninh cùng hắn đi vào Thiên Điện, cười nhẹ nhàng, "Nhiếp chính vương yên tâm đi, bổn cung sẽ chăm sóc tốt... Nó gọi là gì nhỉ?"
"Nguyên Bảo."
"Tên thật đáng yêu, bổn cung sẽ chăm sóc tốt cho Nguyên Bảo.", Nàng vừa nói dứt lời một con mèo trắng mắt xanh liền từ bên trong chạy ra, thấp giọng meo một tiếng, cực kì khiến cho người khác muốn yêu thương.
Tiêu Chỉ Ninh khom người xuống đưa tay ôm lấy nó, mèo trắng nhỏ lại thấp giọng kêu thêm một tiếng, đôi mắt màu làm trong suốt tựa hồ phủ thêm một tầng sương mù, nhìn có vẻ hơi mơ màng.
Mèo bệ hạ: "..." Này cũng dễ thương quá rồi, bất quá, hắn cứ cảm thấy mình nghe thanh âm của con mèo này có chút không tình nguyện? Có hơi kì lạ.
"Nhiếp chính vương, Thái hậu nương nương còn đang chờ." Thường Liên đi đường không tiếng động lặng lẽ đứng sau lưng hai người bọn họ nhắc nhở Đàm Thời Quan.
Đàm Thời Quan đành phải vươn tay sờ lên cái đầu tròn của Tiêu Cư Mạo một cái, đứng dậy ra Thiên Điện.
Sau khi hắn đi, Tiêu Chỉ Ninh liền đem mèo trắng nhỏ kia thả lại trên mặt đất, mèo trắng nhỏ run rẩy, đứng trên mặt đất mờ mịt luống cuống, ngắm nhìn bốn phía, nhìn thấy Tiêu Cư Mạo bình tĩnh đứng yên lặng một bên, mắt xanh thế mà liền khóa chặt hắn, chân run run hướng về phía hắn chạy tới.
Tiêu Cư Mạo cảm thấy nó thực sự quá đáng yêu, liền chủ động đi qua, duỗi móng vuốt đụng đụng mặt của nó, mèo trắng nhỏ thoạt nhìn giống như một quả tuyết lớn, trực tiếp lăn đến bên chân Tiêu Cư Mạo, hướng phía hắn kêu to.
Tiêu Cư Mạo trong lòng mềm nhũn.
Tiêu Chỉ Ninh thần sắc cao ngạo, ngồi trên ghế, nói chuyện với một cung nữ bên cạnh: "Xem ra Nguyên Bảo rất thích Tuyết Cầu a."
Cung nữ mỉm cười: "Công chúa, Tuyết Cầu đáng yêu như thế, đương nhiên sẽ khiến người khác vui vẻ."
Tiêu Chỉ Ninh hừ cười một tiếng, "Vậy con mèo xấu xí này trông đáng yêu ở chỗ nào, Nhiếp chính vương vì sao yêu thích không buông như thế?"
Tiêu Cư Mạo: "..." Ngươi nói mèo nào xấu? Tiêu Chỉ Ninh, Trẫm nhất định phải sớm một chút gả ngươi ra khỏi Hoàng cung!
Cung nữ châm chước nói: "Có lẽ là, Nhiếp chính vương chỉ thích mấy thứ như vậy."
Tiêu Chỉ Ninh bễ nghễ nhìn xuống Tiêu Cư Mạo đứng trước mặt, giống như đang nhìn một con giun dế: "Hắn sao có thể thích những thứ như vậy được?"
Mèo Bệ hạ vuốt vuốt Tuyết Cầu đang chơi dưới chân hắn, xem như không nghe thấy lời này.
Hắn là làm như không nghe thấy, Tiêu Chỉ Ninh cũng không bỏ qua cho hắn, nàng cúi người xuống, đối mặt với Tiêu Cư Mạo, mặt mày cong cong, lại không hề có ý cười, "Nguyên Bảo, ngươi có phải hay không rất thích Tuyết Cầu a?"
Tiêu Cư Mạo lười phản ứng nàng.
Tiêu Chỉ Ninh hiển nhiên cũng không có ý định để một con mèo đáp lại mình, liền vươn tay tóm lấy Tuyết Cầu, Tuyết Cầu ra sức giãy dụa dưới tay nàng, ngay trước mặt Tiêu Cư Mạo, Tiêu Chỉ Ninh dùng tay còn lại, chậm rãi nắm chặt cổ Tuyết Cầu.
Mèo Bệ hạ lập tức mở to hai mắt nhìn, Tiêu Chỉ Ninh đây là đang muốn làm gì? Hắn không chút suy nghĩ liền muốn đi cứu Tuyết Cầu.
Vuốt mèo vươn ra muốn đem Tuyết Cầu cướp về, Tiêu Chỉ Ninh lại đột nhiên đem Tuyết Cầu đẩy về phía móng vuốt Tiêu Cư mạo, Tiêu Cư Mạo sợ cào trúng mèo nhỏ lập tức thu hồi móng vuốt, cung nữ đứng một bên thấy thế cấp tốc bắt lại móng vuốt Tiêu Cư mạo, bóp chặt đệm thịt, móng vuốt sắc nhọn cứ thế lộ ra bên ngoài.
Tiêu Chỉ Ninh cười cười, buông xuống mèo nhỏ trong tay, "Xem ra ngươi thật đúng là thích Tuyết Cầu." Nếu không phải lợi dụng Tuyết Cầu, nàng chỉ sợ bản thân chẳng thể tiếp cận được Tiêu Cư Mạo, ai bảo con mèo Nguyên Bảo này mỗi lần thấy nàng đều tận lực tránh xa cơ chứ?
Tiêu Cư Mạo bị nắm móng vuốt, không biết các nàng muốn làm gì, không phải là muốn tra tấn mình chứ?
Đang nghĩ ngợi, Tiêu Chỉ Ninh liền nắm lấy móng vuốt hắn, ngay dưới ánh mắt khiếp sợ của Tiêu Cư Mạo, cầm nó hướng về phía cánh tay nàng hung hăng vạch xuống một đường!
Mấy đường vết đỏ do móng vuốt đi qua nhanh chóng tóe máu, Tiêu Chỉ Ninh đột nhiên vung tay quăng hắn ra, hốc mắt bỗng dưng đỏ ửng lên, lảo đảo chạy ra hướng ngoài Thiên điện.
Tiêu Cư Mạo: "..." Tiêu Chỉ Ninh, ngươi lại dám hãm hại Trẫm!
Ninh Hi cung, Đàm Thời Quan vẫn còn đang lắng nghe Thái hậu bàn chuyện, đột nhiên nghe thấy ngoài cung truyền đến tiếng khóc, tiếp theo thấy Tiêu Chỉ Ninh từ đâu xông vào, khóc lóc bổ nhào vào trong ngực Thái hậu, "Mẫu hậu, người nhìn xem."
Đưa cánh tay trái ra, phía trên kia rõ ràng là mấu dấu vuốt mèo cào qua, còn chảy máu.
Công chúa bị thương, đây không phải là việc nhỏ.
Thái hậu thấy vậy sắc mặt âm trầm, nói với Thường Liên: "Đi gọi ngự y." Sau đó hỏi Tiêu Chỉ Ninh, "Làm sao thành như thế này?"
Tiêu Chỉ Ninh nức nở nhìn thoáng qua Đàm Thời Quan.
Đàm Thời Quan cảm thấy có chuyện không ổn.
"Nhìn bộ dạng này, là do mèo cào? Ai gia bảo ngươi đừng nuôi mèo, ngươi lại không chịu nghe."
Tiêu Chỉ Ninh tiếp tục khóc.
Lúc này, vị cung nữ kia lập tức bước vào, nhanh chóng quỳ trên mặt đất, dập đầu nhận lỗi, "Thái hậu nương nương thứ tội, nô tỳ không bảo vệ tốt cho công chúa, để công chúa bị thương."
Thái hậu khí thế uy nghiêm, nhìn qua nàng nói: "Nói rõ ràng."
Cung nữ tự nhiên "Biết gì nói nấy": "Hồi Thái hậu nương nương, công chúa là bị mèo của Nhiếp chính vương cào bị thương."
Thái hậu nghe vậy, mạnh mẽ đập tay xuống bàn "Lí nào lại như vậy!"
Tiêu Chỉ Ninh bận bịu phản bác: "Mẫu hậu, không phải là do Nguyên Bảo, là Tuyết Cầu."
Thái hậu liếc mắt nhìn qua, "Tuyết Cầu mới bao nhiêu lớn, có thể cào ngươi bị thương? Chỉ Ninh, ngươi là công chúa, bất luận là ai khiến ngươi bị thương, đều chạy không thoát khỏi trừng phạt, người đâu —— "
"Thái hậu, Nguyên Bảo chắc chắn sẽ không làm người khác bị thương." Đàm Thời Quan lập tức nói.
Mắt phượng của Thái hậu lập tức nhìn về phía hắn, tức giận chưa nguôi, "Nhiếp chính vương, ngươi yêu thích một con mèo như thế nào, ai gia không cần biết, cũng không quan tâm, càng sẽ không xen vào. Nhưng nó bây giờ ngay tại trong cung của ta làm công chúa con ta bị thương, thế thì ngươi cũng đừng trách ai gia ta không khách khí! Ngươi đâu, Mèo của Nhiếp chính vương cào công chúa bị thương, lập tức xử chết!"
Đàm Thời Quan lông mày nhảy dựng lên một cái, đang muốn mở miệng, chỉ thấy Thường Liên từ ngoài bước vào, nói: "Hồi bẩm Thái hậu, mèo của Nhiếp chính vương chạy rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.