Trong điện im ắng tịch mịch, Tiêu Cư Mạo ngửi huân hương thanh mát, xen lẫn cả mùi hương nhàn nhạt trên y phục Đàm Thời Quan, thực sự buồn ngủ vô cùng, liền ghé vào trên đùi nam nhân ngủ thiếp đi. Trong lúc còn đang mơ mơ màng màng yên giấc, Tiêu Cư Mạo cảm thấy có một bàn tay ấm áp ôm lấy thân thể mình, ngay sau đó cả người lập tức rơi vào trong ổ chăn mềm mại. Tiêu Cư Mạo mắt cũng không thèm mở ra, nhưng thực sự mở cũng chẳng nổi, trở mình một cái, tiếp tục ngủ. Không biết qua bao lâu, hắn tỉnh lại, liền nhìn thấy Đàm Thời Quan lúc này vẫn còn ngồi lại bên thứ án đọc tấu chương, sống lưng thẳng tắp, nam nhân nghiêm mặt chăm chú xử lí chính sự trên tay, trong nội tâm Tiêu Cư Mạo lập tức giống như bị thứ gì đó đụng vào một phát ê ẩm, hơi chua chua, còn có chút áy náy. Mặc dù mắt vẫn chưa mở ra hết hoàn toàn, Tiêu Cư mạo vẫn mắt nhắm mắt mở nhảy xuống giường, chạy tới bên cạnh chân Đàm Thời Quan. Nhưng mà người nọ dường như quá mức chuyên tâm làm việc, cho nên không hề phát hiện ra mèo bệ hạ đã tới. Tiêu Cư Mạo duỗi chân móc móc vạt áo nam nhân, Đàm Thời Quan lúc này mới cúi đầu nhìn hắn, thần sắc nghiêm túc lạnh lùng vừa nãy chợt biến đâu mất tăm, cả người nhu hòa mềm mại: "Sao không ngủ tiếp?" Có lẽ là do thanh âm của nam nhân quá mức nhẹ nhàng ôn nhu, Tiêu Cư Mạo nhịn không được nhảy lên trên đùi hắn, ngửa đầu nhìn lên, dưới ánh nến chập chờn lúc sáng lúc tối trong phòng, ánh mắt kia đột nhiên sáng đến kinh người. Đàm Thời Quan túm lấy chân trái của mèo nhỏ, nhéo nhéo đệm thịt, "Sắp đến giờ Mão rồi, lát nữa ta muốn lên triều cùng với bọn họ thương thảo quốc sự, ngươi có muốn đi theo bên cạnh ta không?" Sắp đến giờ Mão rồi sao, người này vậy mà ngồi ở đây suốt cả một đêm? Mới vừa nãy không có để ý, hiện tại rốt cuộc trông thấy rõ sắc mặt nam nhân có chút tiều tụy, dưới mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi, mèo Bệ hạ trong nội tâm lập tức cảm thấy rất khó chịu. Trước kia lúc nào Đàm Thời Quan cũng dạy dỗ hắn cái này cái nọ cái kia, hắn cảm thấy người này căn bản là chẳng hiểu tí gì về mấy chuyện vất vả mà Hoàng thượng như hắn phải làm, sáng sớm phải vào triều, sau đó phải đi xử lí mấy chuyện khác, đêm đến liền ngồi cứng một chỗ phê duyệt tấu chương, nào có rảnh rỗi để học cái gì khác đâu. Nhưng mà bây giờ, người này vì triều đình bách tính, thế mà một đêm cũng chưa ngủ. Tiêu Cư Mạo lại nhảy lên thư án, nhìn nhì lại tấu chương mà Đàm Thời Quan đã phê duyệt xong, đây là cái từ mấy tỉnh thành phương Nam trình lên, nói là năm nay lũ lụt kéo đến bất ngờ, phá hoại không ít mùa màng ruộng vườn của bách tính nơi đó, bọn họ hiện tại bây giờ không có nơi để ở, không có lương thực để ăn, nạn dân bây giờ đã chạy đến phía Bắc rồi, bây giờ phải làm thế nào mới tốt. Tiêu Cư Mạo trong đầu còn đang nghĩ xem làm thế nào, liếc xuống liền nhìn thấy Đàm Thời Quan trên một tờ giấy trắng bên cạnh viết xuống toàn bộ đối sách thiết thực, trong nháy cả người choáng váng. Trên giấy lít nha lít nhít, viết mấy câu trọng điểm trước, sau đó ở mỗi một câu như vậy phía sau đều chia thành ý nhỏ ra giải thích cặn kẽ rõ ràng. Từ những nơi cần mở kho lúa, trích quốc khố đưa tới tay nạn dân như thế nào, sau đó mang bọn họ đến an bài ở chỗ nào, mỗi một ý đều rất xác thực là căn cứ chuẩn xác và tình hình thực tế mà đưa ra, cặn kẽ tra hỏi tính toán tổng số lượng nạn dân đang tha hương cầu thực, lượng lương thực thóc gạo hằng ngày cần phân phát tới tay nạn dân cũng được tính ra chỉnh tề rõ ràng viết hết lên giấy. Tiêu Cư Mạo nhìn rất lâu, trong lòng vừa chua vừa ấm áp. Hắn vẫn luôn biết rõ, người như Đàm Thời Quan có thể đảm nhiệm nổi vị trí này, thậm chí có đủ sức để ngồi lên long ỷ, đứng đầu triều đình. Nhưng hắn chỉ biết được người này rất lợi hại, rất tài giỏi. Nhưng lại không biết nam nhân phía sau đã phải bỏ ra nhiều đến mức nào. Nam nhân trên triều đình miệng lưỡi lưu loát, thường xuyên phát ngôn khiến chư vị đại thần tới á khẩu không trả lời được, nhìn uy phong lẫm liệt, nhưng ở sau lưng lại phải hao phí cực lớn tinh lực cùng thời gian. Hắn có thể nắm gọn cả triều đình quần thần và thiên hạ bách tính trong lòng bàn tay, mà bản thân mình thân là Hoàng thượng nhưng lại chỉ là một con ếch ngu ngốc vẫn mãi ngồi dưới đáy giếng ngẩng đầu nhìn lên cao, vậy mà vẫn không tự biết mình biết ta. "Sao nào?" Nam nhân đem hắn ôm vào trong ngực, "Nếu còn cảm thấy buồn ngủ, vậy thì ở lại đây ngủ thêm một lát." Tiêu Cư Mạo thấy mũi chua chua, hắn đột nhiên thật sự rất hâm mộ Nguyên Bảo. Đàm Thời Quan thấy hắn vùi đầu không kêu tiếng nào, còn tưởng rằng Tiêu Cư Mạo không muốn đi vào triều, liền đứng dậy ôm hắn đi đến bên cạnh giường, vờ như muốn thả mèo nhỏ xuống giường lần nữa. Tiêu Cư Mạo lấy lại tinh thần, lập tức vươn bốn chân ra ôm thật chặt cánh tay của hắn, một đôi mắt mèo vàng kim lặng lẽ nhìn qua hắn, tựa như nước hồ mùa xuân, thấu triệt không một hạt bụi. "Biết rồi, mang ngươi cùng đi, nhưng phải đợi ta đi rửa mặt một chút." Tiêu Cư Mạo liền nằm lì ở trên giường chờ, trong đầu tràn ngập mấy cái đối sách mà Đàm Thời Quan viết rõ, cảm thấy rất bội phục, nhưng mà bây giờ nghĩ lại một chút, ổn định tâm thần kích động, cảm thấy đối sách này tuy rất cặn kẽ cũng rất tốt, nhưng mà áp dụng lại không dễ. Nếu như chuyện này phát lệnh ra sẽ được truyền từng tầng từng tầng truyền xuống các cấp bên dưới, nhưng mà trên đường đi không biết sẽ còn gặp qua bao nhiêu người tham ô, cứ mỗi người lấy một chút, ngân khố lương thực gì đó sẽ từ từ chẳng còn bao nhiêu, cuối cùng phân đến tay nạn dân chỉ sợ là đã chăng còn được cái gì. Đang nghĩ ngợi, liền thấy Đàm Thời Quan thần thanh khí sảng đi tới, Tiêu Cư Mạo trong lòng lại thán phục thêm một chút, thân thể người này thực tốt, suốt cả đêm không ngủ, tinh thần vẫn có thể tốt như vậy. Nếu suy nghĩ này trong lòng của hắn bị Đàm Thời Quan nghe được, người nọ khẳng định sẽ cảm thấy buồn cười, hắn mang binh đánh giặc nhiều năm, thường xuyên mấy ngày trời không ngủ không nghỉ hành quân trên đường, đây chẳng qua chỉ là ngồi một chỗ phê duyệt tấu chương suốt cả đêm, với Đàm Thời Quan mà nói, này chưa tính là chuyện đao to búa lớn gì. Đàm Thời Quan ôm mèo nhỏ đi đến Thiên điện để cùng với triều thần thương thảo chính sự, lúc hắn đi đến, triều thần còn chưa có ai. Hắn ngồi vào ghế bên trái, đặt Tiêu Cư Mạo phần ghế còn dư phía sau lưng mình, mấy đại thần khác cũng không rảnh rỗi tới mức chú ý đến ghế sau của hắn có cái gì, tất nhiên sẽ không thể nào phát hiện ra, Tiêu Cư Mạo vừa được thả xuống đã ngoan ngoan nằm yên lặng, chóp đuôi còn quấn băng vải trắng quấn một vòng quanh thân mèo, tư thế biếng nhát bày ra. Chỉ chốc lát sau, triều thần theo thứ tự bước vào trong điện, tại chỗ ngồi của mỗi người ngồi xuống, có nhiều khuôn mặt rất tiều tụy, tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ, ai nấy rũ mắt không nói gì. Đương nhiên, Tiêu Cư Mạo trốn ở cái ghế đằng sau, hiển nhiên không nhìn thấy sắc mặt của mấy người này. Nếu mà nhìn thấy, cho dù thế nào cũng nhất định đem hắn với Đàm Thời Quan đang thần thanh khí sảng đem ra so sánh một phen. Không có Hoàng thượng ở đây, các vị đại thần tự tại hơn rất nhiều, sau khi Đàm Thời Quan mở miệng nói ra mấy câu, triều thần liền bắt đầu thoải mái dâng tấu, nghị luận sôi nổi, đầu tiên Ngự Sử đứng ra vạch trần lỗi sai của Đàm Thời Quan. Chuyện thích khách đã nói xong hôm qua trong tấu chương, Lan Diên Quế người này nhàn rỗi liền tiếp tục nhằm vào chuyện Nhiếp chính vương vì sủng mèo mà không quan tâm đến quy định phép tắc trong cung. Nói luyên thuyên hơn nửa ngày, nói đến mức miệng đều khô khốc, xong xuôi bưng cả chén trà lạnh lên uống một phát cạn sạch. Đàm Thời Quan ngồi một bên cũng rất kiên nhẫn nghe xong, đem toàn bộ mấy lời hôm qua Thái hậu vừa nói với hắn thuật lại không sót một câu nào trước mặt quần thần, đằng sau còn tặng thêm một câu:" Không biết Lan đại nhân đã nghe nói đến chuyện nạn dân trong đợt lũ vừa rồi ở phía Nam hay chưa?" Lan Diên Quế không biết Nhiếp chính vương muốn nói gì, chỉ có thể vuốt vuốt râu gật gật đầu. "Bổn vương đêm qua đã nghĩ qua một vài đối sách, còn phải xin các vị đại nhân xem qua." Đàm Thời Quan đưa mấy tờ giấy tối qua hắn viết truyền xuống cho đám người bọn họ, "Chư vị nếu như có kiến nghị khác, cứ tự nhiên nói ra." Hắn suy tính như thế này đầy đủ chu toàn, những người khác sau khi xem xong liền sắp tự ti tới nơi, nào còn có thể có ý kiến gì khác đâu? Đàm Thời Quan thấy thế, thuận miệng nói: "Nếu như chư vị đã không còn ý kiến nào khác, vậy đến lượt bổn vương nói." Chúng thần cùng mèo Bệ hạ: "..." Này ngươi viết ra ngươi còn đòi ý kiến gì? Đàm Thời Quan nhìn về phía Lan Diên Quế "Lan đại nhân, trong quá khứ, chuyện quần thần quan viên trong triều đình, ở các cấp khắp nơi tham ô tiền của rất nhiều, ngài hẳn là rõ ràng hơn bất kì ai. Cho nên, bổn vương nghĩ rằng nên để cho ngài tự tay đốc thúc chuyện nạn dân lần này, nếu như có người lén lút tham ô vơ vét của công, cho dù chỉ là một đồng một cắc đi nữa, cũng nhất định phải xử lí thật nghiêm, lấy làm lời răn dạy cho toàn bộ những kẻ còn lại. Lan đại nhân cảm thấy thế nào?" Chúng thần trong lòng run lên, không ngờ Nhiếp chính vương sớm đã bắt đầu đề phòng, Lan Diên Quế thân là Ngự Sử, có quyền lực giám sát tất cả mọi chuyện, mà người nọ xưa nay lại thẳng thắn chính trực, không nể mặt nể mũi bất kì ai, chỉ cần là nhìn thấy có người vi phạm phép tắc kỉ cương triều đình, hắn đều sẽ muốn tấu lên với phía trên. Mấy năm gần đây, số lần người này dám đứng ra vạch tội Đàm Thời Quan là nhiều nhất. Đương nhiên chính trực quá cho nên cũng có rất nhiều người nhìn thấy hắn không thuận mắt, muốn mượn tay Đàm Thời Quan để trừ khử vị Ngự sử này, kết quả Đàm Thời Quan này không hề có bất kì phản ứng nào. Mà bây giờ, vậy mà Đàm Thời Quan lại đem chuyện vạch trần quan viên tham ô toàn bộ giao đến tay lão già họ Lan này, không thể không nói, tâm tư của Nhiếp chính vương bọn họ thực sự là nhìn mãi không thấu triệt được. Lan Diên Quế ngược lại là chẳng có bao nhiêu kinh ngạc, mí mắt cụp xuống, nhẹ gật đầu, "Hạ quan định không phụ lòng bách tính." Tiêu Cư Mạo nghe đến đó, đối với mối quan hệ giữa Lan Diên Quế với Đàm Thời Quan đột nhiên có suy nghĩ. Trước đó, hắn thực ra rất thích lão già họ Lan này, mặc dù bản thân người nọ rất cứng nhắc bảo thủ, nhưng mỗi lần ngồi trên triều nghe người này vạch tội Đàm Thời Quan thì hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ thống khoái, hơn nữa khi nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Đàm Thời Quan đối với Tiêu Cư Mạo là một niềm vui. Nhưng bây giờ, hắn bỗng nhiên hiểu ra một chuyện, Đàm Thời Quan sở dĩ không hề động tới Lan Diên Quế là bởi vì triều đình này cần một người như thế, mà Lan Diên Quế vẫn luôn trên triều vạch tội Đàm Thời Quan vốn cũng là chức trách của lão già đó, tất cả nói sao thì nói vẫn chỉ là chút chuyện nhỏ không tính là lớn, cùng lắm thì cãi cọ qua lại một trận, đây vốn cũng là làm ra để cho người khác nhìn —— rằng ngay cả Nhiếp chính vương cũng dám vạch tội, người như Lan Diên Quế sẽ còn sợ người khác hay sao? "Vậy làm phiền Lan đại nhân nhọc công một chuyến." Giọng nói trầm thấp của nam nhân truyền đến ngay bên tai, Tiêu Cư Mạo bỗng nhiên cảm thấy, những thứ mình còn cần phải học thực sự nhiều lắm, mặc dù hắn đoán được chuyện quan viên tham ô sẽ xuất hiện trong chuyến cứu trợ nạn dân lần này, nhưng mà Đàm Thời Quan thì không chỉ đoán ra được, còn nghĩ sẵn biện pháp thỏa đáng để ứng phó, còn chọn được người đáng tin cậy để giao phó chuyện này. Giống như Lâm Tĩnh Xu từng nói, thì ra hắn không bằng Đàm Thời Quan nhiều tới như vậy. Tác giả có lời muốn nói: Mèo pi sà: Thời trẻ mà không cố gắng, về già sẽ càng bi thương, các ngươi chớ có học theo Trẫm nghe chưa!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]