Edit: Xiao Yi.
Kiều Dư khựng một chút, sau đó nói tiếp, “Chuyện con cái cứ thuận theo tự nhiên đi, không phải ta muốn có là có được.”
Ninh Tư Nguyệt trêu ghẹo, “Không phải còn có Vương gia ở đó à? Tỷ nói ngài ấy cố gắng một chút thì còn phải lo sẽ không có hài tử được sao?”
Nhớ lại tư thế ‘lăn lộn’ của Nguỵ Đình, nếu nàng còn nói hắn cố gắng một chút… Kiều Dư càng nghĩ càng cảm thấy đau eo.
Nàng vội chấm dứt đề tài này, “Được rồi, ta phát hiện sau khi gả chồng, muội nói chuyện càng thêm không kiêng kỵ chay hay mặn nữa nhé. Còn nói trước mặt hài tử nữa, muội nói như vậy không sợ dạy hư nó à?”
“Cháu nói xem nương nói đúng không, Hạo Ca nhi?” Kiều Dư bế hài tử trong lòng lên, trêu nó liên tục bật cười khanh khách.
Nghe thấy tiếng cười của nó, nàng liền cảm thấy mọi phiền não đều tan biến hết.
Thấy hai người một lớn một nhỏ chơi đùa hăng say, Ninh Tư Nguyệt đành chịu thua, “Ta nói tỷ đó, không cần tận lòng, đứa nhỏ này trầm tính, tỷ đừng làm bản thân mình mệt.”
…
Tin tức tứ hôn này như mọc cánh, chưa tới nửa ngày đã truyền khắp Tây Kinh.
Nguỵ Đình đã trở về Vương phủ, vì Ninh Tư Nguyệt vẫn còn ở bên Kiều Dư nên hắn không quấy rầy họ, chỉ một mình trở về thư phòng rồi sai người gọi Trần Bình tới đây.
Vừa thấy ông tới, Nguỵ Đình đã vội sải bước tới trước mặt ông, hỏi: “A Dư có phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong-ga-vo-moi-ngay/2665282/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.