Cô giờ đây không biết sự việc có phải thật hay là đang mơ. Anh nhẹ nhàng thu tay đang bịt mắt cô về, anh cũng vậy! chỉ biết đứng cười nhìn người con gái bé nhỏ mà mình mong nhớ bấy lâu nay.
Nhiên Nhiên nhẹ nhàng mở mắt ra thấy xung quanh mình toàn những thứ ánh sáng lung linh huyền ảo của ánh đèn và nhờ sợ phản chiếu của nước biển lại càng thêm phần mị hoặc, rồi cô nhìn xung quanh mình không một bóng người, bản thân đang đứng ở bở biển bây giờ cô mới nghe rõ được những tiếng sóng ngày càng ồ ạt hơn.
Cô lúc này không dám quay đầu lại, đầu óc cô bây giờ như có nhũng đám mây mờ mịt bao phủ không còn một chút ý trí, cô rất sợ điều mình vừa nghe thấy lại là giấc mơ mà mình thường hay mơ nếu bây giờ chỉ cần quay lại là giấc mơ đó sẽ tan biến mất.
Thẩm Mặc thấy cô chỉ đứng bất động một chỗ mà không thèm quay lại phía sau nhìn thì cũng rất nhanh đã bắt được tâm tư của cô bây giờ, anh không còn kìm nén được nữa. Nỗi nhớ hai năm qua bây giờ đã không thể chịu đựng được, anh nắm chặt tay đứng ở phía sau cô.
Tại sao lúc này đã được đứng ngay bên cạnh cô anh lại cảm giác nỗi nhớ ấy đã lên đến đỉnh điểm, anh nghĩ cô như đang muốn trêu đùa với mình vậy!
Một tay anh vịn lấy bả vai của cô quay lại phía mình, rất nhanh nụ hôn mãnh liệt đã dành tặng cho cô. Nhiên Nhiên mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhien-nhien-ngoc-toi-thuong-em/2022749/chuong-118.html