Nhiên Nhiên túm lấy vạt áo của mình sợ hãi, cô sợ bóng tối, sợ trời mưa, sợ cả việc cô đơn nữa! nhìn Thẩm Mặc vẫn không thay đổi thần sắc.
Sao có thể! sao có thể không thèm đoái hoài gì đến người con gái đang cần được cậu đưa tay ra mả bảo vệ đang ngồi ở đấy chứ.
Mới đó mà cô đã ngủ thiếp đi ở bên giường cậu lúc nào không hay, trời cũng đã sáng rồi. Cơn mưa tạnh là chỗ để một khoảng nắng nhẹ trên trời bắt đầu hiện ra.
Những vũng nước đang còn đọng lại trên đường bị ánh nắng trói rọi lại càng thêm màu sắc lấp lánh gợn sóng.
Thẩm Mặc nằm ngủ một hồi, xoay người lại thì đột nhiên như động chúng bàn tay thon nhỏ đáng yêu của cô, bây giờ cậu mới có thể nhìn rõ những ngón thay dài thon nhỏ của cô bị chầy xước tới lạ thường.
Những móng tay nhỏ xinh bị cô cắt cụt hết những nhìn kĩ lại là một lớp sơn bóng màu hồng nhạt. Mái tóc màu rêu được cô dập xù lên trông cứ giống như vẻ đẹp búp bê rất đáng yêu.
Thẩm Mặc nhìn cô đầy lưu luyến, cậu vuốt nhẹ đôi gò má đang ửng hồng, đôi môi mọng đỏ có đánh chút son nhẹ nhàng. Dù có ở trong hoàn cảnh nào nhìn cô vẫn xinh đẹp nhất trong mắt cậu.
Thẩm Mặc cười cười nhìn cô " Chậc, sao lại có thể nằm ở đây cơ chứ, đúng là con nhỏ ngốc nghếch"
Nhìn ngắm cô một hồi rồi cậu lại nghĩ đến sợ việc lúc sáng, trong lòng như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhien-nhien-ngoc-toi-thuong-em/2022621/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.