Thẩm Mặc vẻ mặt lộ lên vẻ cười hát , cô ngẩn người mỗi lần nghe cậu hát mà trong lòng không còn quan tâm tới bất cứ chuyện gì nữa . Cơ thể giống như lạc vào mê hồn trận không tài nào thoát ra nổi .
Thẩm Mặc thở dài " Mai tôi sẽ trở về , cậu ở lại vui vẻ nhớ . Được cùng cậu đón giao thừa là tôi mãn nguyện rồi "
" Sao lại nhanh thế ?"
" Không muốn cậu khó xử , sớm mai tôi sẽ rời đi sớm "
" Ôm cậu một cái có được không ?"
Cô tựa đầu vào vai cậu , ngả người về phía đối phương . Người kia ôm cô một cái thầm thì .
" Tôi ước cả thế giới không ai có thể biết đến cậu , chỉ có tôi mới có thể biết đến sự tồn tại của cậu . Tôi mệt quá cứ để yên như thế này cho tôi ngủ một giấc "
Nhiên Nhiên khẽ đẩy cậu ra " Đừng có náo loạn , bà và Kiên sẽ tỉnh đấy . Cậu vào ngủ với Kiên đi , tôi đi ngủ trước đây "
Thẩm Mặc lấy tay vơ loạn xạ mái tóc của cô , lại nhân lúc cô không để ý mà hôn trộm lên cái má , cậu vào nhà nói vọng ra .
" Chúc cậu ngủ ngon nha , tôi yêu cậu "
Cô tưởng tượng như cả thế giới đang ngừng lại ngay khoảnh khắc này . Thẩm Mặc suốt cả đêm không ngủ được cũng có lẽ là do lạ nhà nên không ngủ được , mà cũng chẳng giám động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhien-nhien-ngoc-toi-thuong-em/2022556/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.