Tạ Phùng Thù tỉnh lại vừa mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy là gạch đá màu xanh trên đỉnh đầu, bởi vì thời gian quá lâu, phía trên mọc đầy rêu xanh sậm. Cả người y ướt đẫm, lạnh thấu xương, dưới thân là đất gạch cứng rắn.
Không biết hồ nước kia cuốn mình đến nơi nào, hiện tại xem ra, ít nhất còn ở trong tháp.
Tạ Phùng Thù thở phào nhẹ nhõm, cố gắng đứng lên. Vừa rồi đau đớn bất thình xuất hiện đã biến mất, Tạ Phùng Thù nhìn chung quanh, y ở trong một con đường tháp hẹp, chiều rộng chỉ đủ để một người trưởng thành đi qua, trên tường cũng phủ đầy rêu xanh, ẩm ướt mờ mịt, tí tách tí tách nước trên mặt đất. Tạ Phùng Thù quay đầu lại nhìn thoáng qua, phía sau là vách tường nặng nề, một con đường chết, chỉ có phía trước quanh co uốn lượn, trên tường có mấy ngọn nến yếu ớt chiếu sáng, miễn cưỡng chiếu rọi một góc.
Tạ Phùng Thù muốn hô một tiếng “Giáng Trần”, mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình khàn khàn khó nghe, đành phải bỏ qua, Phong Uyên còn đang nắm trong tay y, Tay phải Tạ Phùng Thù cầm đao, tay trái tháo xuống một ngọn đèn nến lúc sáng lúc tối trên vách tường, đi về phía thông đạo trước mặt.
Cả con đường hẹp dài ngột ngạt, Tạ Phùng Thù lo lắng Giáng Trần đi đâu, dưới chân cũng tăng nhanh tốc độ, không biết qua bao lâu, xoay chuyển tình thế, trước mắt Tạ Phùng Thù xuất hiện ba bậc thang, dưới bậc thang, là một địa giới trống trải.
Ngoại trừ thông đạo lúc Tạ Phùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhien-dang/876265/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.