Trấn Ma tháp dưới lòng đất chín tầng, càng đi sâu trấn áp tà ma tu vi càng cao, chờ đến tầng thứ sáu, triệu âm linh bên hông của Tạ Phùng Thù cùng Giáng Trần đã lắc lư rất nhỏ. Tốc độ Giáng Trần chậm lại, tay Tạ Phùng Thù vẫn đặt trên Phong Uyên, dưới chân không phát ra một chút tiếng động.
Lúc y vào mộng chướng, Phong Tịch rõ ràng biết mình cùng Giáng Trần đến Trấn Ma tháp, nhưng cho đến bây giờ vẫn như cũ không có bất kỳ động tĩnh gì. Tạ Phùng Thù không biết Phong Tịch rốt cuộc có tỉnh hay không, nếu tỉnh, gông xiềng kết giới dưới Trấn Ma tháp tầng thứ tám có thể trấn áp hắn hay không. Giáng Trần nghĩ đại khái cùng hắn không mưu mà hợp, thấp giọng nói: “Phong Tịch đã có thể bố trí mộng chướng, chứng tỏ đã thức tỉnh, có lẽ là bởi vì một hồi hiến tế ở Vu Chử đã để hắn sống lại. Nhưng Trấn Ma tháp tầng tầng quản chế, hắn lại vừa mới thức tỉnh trăm năm, tu vi không đủ để ra khỏi tầng thứ tám.”
Tạ Phùng Thù hơi thở phào nhẹ nhõm, suy tư một lát lại nói: “Nhưng Trấn Ma tháp đích xác có ma xuất hiện ở nhân gian. Nếu không sẽ không xảy ra chuyện Vu Chử, ít nhất… Nhìn thấy Lang Tẫn.”
Sắc mặt Giáng Trần không lo, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Trấn Ma tháp từ thời thượng cổ đến nay, lại thiếu Ứng Long trấn thủ, có sơ hở là khó tránh khỏi.”
Tạ Phùng Thù nói: “Ta nhớ lúc trước ngươi nói, thời kỳ thượng cổ Ứng Long trục xuất yêu ma ở Độ Ách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhien-dang/876264/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.