Vấn đề là, Dương Dương không nhớ là mình đã
từng chụp một bức ảnh như vậy.
Giang Tuệ Tâm thấy vẻ mặt sững sờ, nhìn
chằm chằm vào khung hình treo trên vách của
cậu thì lo lắng hỏi: “Trình Trình, cháu ngoan
của bà, rốt cuộc là cháu bị sao vậy?”
Dương Dương liếc nhìn Giang Tuệ Tâm.
Nhịn không được nuốt nước bọt một cái rồi
chỉ vào tấm hình, cuối cùng nói: “Cái kia..."
Giọng trẻ con non nớt cũng không khác
Trình Trình là bao.
Giang Tuệ Tâm nghe thấy đứa bé lên tiếng
mới thở phào nhẹ nhõm, rồi dịu dàng mỉm
cười: “Cục cưng muốn đi chơi golf đúng
không? Có muốn bà bảo chú ba dẫn con đi
không?”
Dương Dương vừa nghe thấy đi chơi, mắt
sáng rực, hưng phấn giống như là mèo thấy
cá, chó thấy xương, Ultrarnan thấy quái thú
vậy.
Kể từ tối hôm qua tới tận sáng hôm nay thì
đây là nụ cười tươi đầu tiên của cậu tại nhà họ
Bắc Minh.
Đó là nụ cười mà hai khóe môi nhoẻn lên để
lộ ra hàm răng bé bé, ngay ngắn chỉnh tề và
trắng tỉnh.
Một nụ cười tuyệt đẹp, đẹp đến mức
nghiêng thành đổ nước, nhưng nụ cười này...
lại khiến Giang Tuệ Tâm sợ tái mặt.
Vì đây là lần đầu tiên thằng cháu ngoan của
bà cười như vậy với bà.
Lần đầu tiên đó!
Bà thậm chí còn cho rằng đứa trẻ này dường
như không biết cười, nhưng lúc này đây nó lại
nở nụ cười tươi sáng rạng rỡ đủ để làm lóa mắt
bà. Bà vội vàng giữ hai vai đứa bé rồi ôm chặt
vào lòng.
5
Bà khẽ nhíu mày: "Trình Trình, ngàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-vu-sinh-de/166901/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.