Màn đêm buông xuống. Tại căn nhà khang trang của dòng họ Bắc
Minh.
Đèn đuốc sáng trưng.
"Hôm nay rốt cuộc những kẻ nào đã chia cắt
cậu chủ nhỏ và thú cưng hả? Tất cả đều quỳ
lên đá cuội trong vườn hoa cho tôi!"
Bà chủ nhà Bắc Minh cũng chính là vợ của
ông cụ, phu nhân Bắc Minh, Giang Tuệ Tâm,
cất giọng nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.
Nhưng chỉ chốc lát sau, trong vườn hoa
truyền đến tiếng kêu la.
Có thể nói là cực kỳ bi thảm.
Có người nói này những người làm đã bắt
Bối Lạp đi đều bị quỳ đến mức xương bánh chè
bị kêu rôm rốp vì vỡ vụn.
Ngay cả những người làm chỉ đứng xem Bối
Lạp đau khổ giãy giụa, thậm chí ngay cả lông
của Bối Lạp cũng chưa từng chạm vào đều
không thể may mắn tránh khỏi.
Dù Giang Tuệ Tâm đã bước sang tuổi năm
mươi nhưng trông bà vẫn sang trọng quý phái,
duyên dáng thướt tha.
"Phu nhân... Xin, xin lỗi... Là tôi vô dụng...
Tình hình lúc đó thực sự quá hỗn loạn..."
Quản gia Vương nơm nớp lo sợ đứng một
bên, hai chân tê rần.
Giang Tuệ Tâm liếc mắt nhìn ông ta: “Trình
Trình ngủ rồi à?"
"Đúng vậy, phu nhân. Xem ra cậu chủ nhỏ
rất hoảng sợ. Lúc chúng tôi tìm được thì cậu ấy
nói cái gã mà cậu ấy gặp nói bản thân không
phải bọn buôn người!"
Quản gia Vương nhớ lại tình cảnh lúc ấy vẫn
còn sợ hãi toát cả mồ hôi lạnh: “Nhưng theo
tôi thấy thì bọn chúng chính là bọn buôn
người. Nếu không thì tại sao lại cho cậu chủ
nhỏ mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-vu-sinh-de/166900/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.