Chương trước
Chương sau
Từ trong vô thức tỉnh lại,Kha Bá Ấp mới phát hiện mình đang ở trong phòng tối như mực, anh chậm rãichuyển động cơ thể, bị cảm giác như vạn kim đồng thời châm lên da làm đau đớnđến hô nhỏ, cả người co lại thành một đống.

Anh biết rõ cảm giác này, mộtthời gian bị lửa nướng vài lần, anh vô cùng hiểu đây lại là hắc ma pháp lại ratay với anh, chẳng qua vài lần trước có Lãnh Quan dùng băng bảo vệ anh, bịthương không nặng, mà lần này... lần này thật đúng là con mẹ nó đau chết người!

Hít thật sâu một hơi, anhcủng cố tinh thần, nhìn bốn phía, đối với gian phòng treo vài chiếc gương nàycảm thấy tò mò.

Rèm cửa sổ rất dày màu đỏthẫm, cùng với một thảm hoa văn hình dấu sao kỳ dị, trên bàn đốt một ngọn nến,khi ánh lửa lay động, trong phòng có vẻ lắc lư mà quỷ mị, giống như cung điệncủa thầy đồng.

Đây là nơi nào? Lãnh Quanđâu? Anh tự hỏi, anh nhớ rõ mình ở cao ốc Nhật Quang toàn thân bốc cháy, sau đóbất tỉnh nhân sự, chuyện kế tiếp hoàn toàn không biết.

Chẳng lẽ anh bị Khang ChínhThời bắt tới?

Anh trong lòng cả kinh, quyếtđịnh đứng lên, ngay lúc đó cửa từ từ mở ra, Khang Chính Thời mặc một bộ quần áocổ quái đi đến, trên mặt mang theo nụ cười hung ác.

“Oh? Đã tỉnh sao? ‘Em trai’yêu quý của ta.” Hắn cười quái dị.

Kha Bá Ấp bị tiếng nói cùngthái độ khác lạ của hắn khiến không hiểu ra sao.

“Mày... mày là Khang ChínhThời?”

“Đúng vậy, là ta, một ngườingươi chưa từng gặp qua, cũng không quen ta! Về phần cái tên ngu xuẩn camnguyện đi theo Kha lão đầu làm trâu làm ngựa, hiện tại đang ở nơi này.” Hắn chỉvào ngực hắn. “Ở trong này ngủ như trẻ con, không ai làm hắn tỉnh được.”

“Mày đang nói cái gì?” Anhchưa hiểu, chỉ cảm thấy Khang Chính Thời trước mắt hoàn toàn thay đổi thànhngười khác.

“Ta nói... Ta chính là KhangChính Thời, tên bên trong cũng là Khang Chính Thời, chẳng qua ta so với hắn lợihại hơn, cũng thành thật hơn, ta không quan tâm bị người khác biết ta có siêunăng lực, còn có thể sử dụng hắc ma pháp, tên nhát gan kia trong lòng luôn runsợ sợ bị phát hiện hắn không giống người thường, giả bộ thành dáng vẻ thánhhiền thật đáng ghê tởm, hừ! Ta sẽ không dễ chọc như vậy, họ Kha, con người củata bình thường càng thấy người khác thống khổ liền càng vui sướng, cũng khôngcách nào chịu được mọi thứ của mình rơi vào túi người khác, cho nên, ta đối vớisự tồn tại của ngươi thật sự cảm thấy vô cùng khó chịu.” “Mày... mày là KhangChính Thời?” Kha Bá Ấp có thể nào không nghi ngờ chứ? Quen Khang Chính Thờinhiều năm như vậy, hắn căn bản không phải bộ dáng hiện tại này.

“Đúng vậy!”

“Trời ạ! Mày là kẻ... Màychính là kẻ...” Anh bừng hiểu ra.

“Dùng từ như bọn ngươi thườngnói, nhân cách phân liệt?” Khang Chính Thời liếc mắt hỏi lại.

Kha Bá Ấp ngậm miệng, thì raĐạt Đạt sợ hãi là Khang Chính Thời tàn nhẫn lại mất đi nhân tính “này”.

“Hừ! Phân liệt thì sao chứ?Không bao lâu nữa, tên Khang Chính Thời yếu đuối kia sẽ mãi mãi không tỉnh lại,ta một mình nắm trong tay thân thể này, chờ sau khi ngươi bị ta giải quyết, tacòn phải từ từ hưởng thụ mọi thứ của ngươi!”

“Mày nghĩ thật hay!” Kha BáẤp phỉ nhổ.

“Ngươi nghĩ rằng ta không làmđược?” Khang Chính Thời đến gần anh, cúi đầu, dùng ánh mắt bi thảm nhìn anh.

“Cho dù tao chết, mày cũngđừng mơ tưởng có được thứ gì của Trường Ấp!” Anh giận mắng, cá tính không thỏahiệp trong gen mỗi khi gặp chuyện sẽ phát tác.

“Oa! Người kiên cường à? Tasẽ để ngươi cầu xin tha thứ.” Khang Chính Thời cười tà một tiếng, năm ngón tayduỗi ra, trong phòng phút chốc xuất hiện từng đám lửa xanh.

“Mày muốn làm gì?” Anh cảnhgiác lui ra sau, nhìn chằm chằm bảy, tám trái cầu lửa bên người tùy thời sẽ đốttới anh.

“Từng nướng thịt chưa? Cómuốn nghe lại tiếng xèo xèo này một chút không?” Khang Chính Thời nhe răng trợnmắt ghé sát vào anh.

“Mày điên rồi!” Kha Bá Ấp kêuto. Khang Chính Thời này là kẻ điên! Một tên điên bị quỷ ám!

“Ta điên, nhưng con ngườikhông phải đều là kẻ điên cùng kẻ ngốc sao? Hiện tại, ngươi muốn ngoan ngoãn kýtên lên văn kiện này, hay là muốn hưởng thụ mùi vị bị lửa nướng?” Khang ChínhThời lấy ra một phần tư liệu để trước mặt anh.

“Đây là cái gì?” Anh cố ýhỏi. Anh kéo dài thời gian, anh biết Lãnh Quan nhất định sẽ đến cứu anh, chonên anh tận lực quấn lấy Khang Chính Thời.

“Với trí thông minh của ngươimà lại không biết à? Hay là ngươi muốn kéo dài thời gian chờ ả kia tới cứungươi?” Khang Chính Thời lập tức nhìn thấu ý nghĩ của anh.

“Muốn tao ký tên, trừ phigiết tao!” Anh thẳng thắn cự tuyệt.

“Thật vậy chăng? Ngươi khôngsợ sau khi ngươi chết, ta tiếp thu người ngươi yêu?” Khang Chính Thời cười ámmuội. “Nói thật, cô ta khá hợp khẩu vị của ta, ta thật muốn nhìn xem dáng vẻ côta cởi sạch...”

“Câm cái miệng bẩn thỉu củamày lại!” Kha Bá Ấp khí cực kỳ.

“Hắc hắc, ta khuyên ngươingoan ngoãn ký tên đi, miễn cho chính mình tự tìm tội chịu.”

“Nằm mơ!” Kha Bá Ấp phun nướcmiếng vào mặt hắn.

“Ngươi muốn chết!” KhangChính Thời sắc mặt đại biến, nhất thời đem tất cả những ngọn lửa bắn về phíaanh, miệng còn thì thào một ít chú ngữ nghe không hiểu.

“A” Kha Bá Ấp đau đớn, sứclực mất hết, anh không chỉ cảm thấy lửa thiêu đốt bên ngoài anh, trong cơ thểanh cũng giống như có lửa, lục phủ ngũ tạng tất cả đều nóng muốn chết đi.

“Siêu năng lực của ta cộngthêm hắc ma pháp, có thể làm ngươi muốn sống không thể, muốn chết không xong!”Khang Chính Thời cười lạnh, khống chế sức mạnh của hắn.

“A... mày... cặn bã...” KhaBá Ấp quay cuồng trên đất, hai tay nắm tóc, chỉ hy vọng mau chóng rời xa đámlửa này.

Anh không muốn cứ như vậychết đi! Anh cầu xin trong lòng, anh còn chưa nhìn thấy Lãnh Quan, anh muốntiếp tục chống đỡ!

Lửa đốt thân đau đớn khiếnanh nhịn không được khóc thét, ở thời điểm khó chịu nhất, anh không khỏi hậnmình không có chút sức để tự vệ, vì sao anh ngay cả bản thân cũng không xong.

Khang Chính Thời ngửa mặt lêntrời cười to, cảnh đặc sắc trước mắt này làm hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn.

“Đốt đi! Đem tất cả khổ sởnhiều năm qua ta cùng mẹ ta phải chịu trả lại cho ngươi đi! Ha ha ha...”

Đang lúc hắn hết sức đắc ý,một bóng dáng nho nhỏ nhanh chóng đánh về phía hắn, cướp đi chiếc nhẫn trênngón giữa của hắn, nhanh chóng quăng nhẫn ra ngoài cửa sổ, sau đó cầm một cáiđệm ghế thay Kha Bá Ấp dập lửa.

Là Đạt Đạt!

“Tên tiểu quỷ này!” KhangChính Thời cao giọng tức giận, vươn tay chộp tóc nó.

Đạt Đạt chợt lướt qua, kêuto: “Ba ba, đứng lên, con đã quăng nhẫn rồi, sức lực của ba có thể khôi phục.Ba ba, phản kích a! Vì mẹ, vì con!”

Nghe giọng nói Đạt Đạt, tróibuộc trên người Kha Bá Ấp nhất thời giải trừ, anh ra sức đụng vào Khang ChínhThời, hai người đều ngã trên đất, anh phát hiện cảm giác nóng rực trong cơ thểđã biến mất, chỉ còn lại ngọn lửa màu lam bên ngoài cơ thể.

“Tên khốn này!” Anh khởi độngthân trên, nhấc tay đấm vào mặt Khang Chính Thời, phát tiết lửa giận mấy ngàynay thỉnh thoảng bị hắn dùng hắc ma pháp khống chế.

Khang Chính Thời không nghĩtới anh sức lực không nhỏ, bị đánh cho răng rớt mấy chiếc, hai mắt trừng, màychau chặt.

“Hừ! Cho dù không có ma pháp,ta cũng có thể trị mày!” Hắn nói xong liền thổi một hơi vào mặt Kha Bá Ấp, lửanóng cháy theo đó thoát ra, đánh về phía Kha Bá Ấp.

“Đáng chết!” Kha Bá Ấp nhanhnhẹn tránh đi, nghiêng người, lập tức nhảy lên.

“Ba ba!” Đạt Đạt chạy vội tớibên người anh, nắm chặt ống tay áo anh.

“Nơi này rất nguy hiểm, ĐạtĐạt, con đi mau!” Anh muốn bảo vệ con mình.

“Không! Con không có việc gì,hắn không làm con bị thương được, chỉ cần ba và mẹ an toàn, con sẽ không biếnmất.” Đạt Đạt nhẹ giọng nói.

“Nhưng, phải như thế nào mớicó thể đối phó tên kia?” Kha Bá Ấp cố gắng suy nghĩ. Khang Chính Thời có siêunăng lực, hắn có thể khống chế lửa, loại quái vật này rốt cuộc có nhược điểmhay không?

“Con cũng không biết. Chờ mẹđến, có lẽ sẽ có cách...” Đạt Đạt mới nói ra miệng liền hối hận, kỳ thật nócũng không khẳng định Lãnh Quan có thể là đối thủ của Khang Chính Thời haykhông.

“Hừ! Cho dù họ Lãnh đến cũngkhông thể nào cứu được các ngươi, Kha Bá Ấp, mày quên rồi à, băng là ngộ lửatắc dung a! Cho dù ả có thể đóng băng ta, nhưng lửa cháy lên, băng cũng sẽ hóathành nước. Ha ha ha, chỉ bằng ả mà muốn đối phó ta, quả thật là buồn cười!”

Kha Bá Ấp bị nói trúng tâmsự, anh lo lắng chính là như thế, sức mạnh của Lãnh Quan rốt cuộc có thể chốnglại Khang Chính Thời hay không?

Anh bỗng nhiên sợ cô xuấthiện, nếu Lãnh Quan vì cứu anh mà phải nguy hiểm, vậy chẳng phải anh là người hạicô sao?

Anh cúi đầu nhìn Đạt Đạt,trong mắt Đạt Đạt cũng có đồng dạng sầu lo.

Không! Anh không hy vọng LãnhQuan vì cứu anh mà có bất trắc gì, hơn nữa, anh đường đường là một người đànông, không thể chờ phụ nữ tới bảo vệ được.

Chuyện này liền để một mìnhanh người giải quyết là được.

“Lấy văn kiện đến.” Anh độtnhiên có ý định thỏa hiệp. Chỉ cần có thể bảo vệ mạng anh và Lãnh Quan, anh cóthể không so đo với họ Khang Trường Ấp cùng Kha gia thuộc sở hữu của ai.

“A! Nhanh như vậy liền đổi ý?Này không giống cá tính của ngươi nha!” Khang Chính Thời cẩn thận nhìn anh.

“Tao muốn mày đáp ứng, saukhi Trường Ấp cùng Kha gia tất cả đều thuộc về mày, không được gây phiền phứccho tao.” Anh đưa ra điều kiện.

“Có thể.” Khang Chính Thờicười meo meo gật đầu, chậm rãi đưa qua một phần văn kiện.

Kha Bá Ấp nhìn chữ trên vănkiện, Khang Chính Thời nghĩ thật đúng là cực kì hay, hắn nhất định đã sớm có dãtâm chiếm đoạt, mới có thể viết ra văn kiện như vậy. Hắn định lấy Trường Ấp,cũng chiếm luôn tất cả bất động sản cùng cổ phiếu của Kha gia.

Kha Bá Ấp biết, chỉ cần kýtên, từ nay về sau anh liền không xu dính túi.

“Ba ba...” Đạt Đạt tuy rằngkhông hiểu tính nghiêm trọng của việc ký tên, nhưng nó nhìn ra được Kha Bá Ấpchần chờ cùng do dự.

Rốt cuộc có nên ký hay không?

Kha Bá Ấp phải lựa chọn dướicái nhìn như hổ rình mồi của Khang Chính Thời.

***

Lãnh Quan tốn một ít thờigian mới tìm được nơi ở của Khang Chính Thời, hắn dùng kết giới che giấu nơi ởcủa mình, khiến cô không cảm ứng được khí của Kha Bá Ấp, thẳng đến khi cô thấyánh lửa hiện ra, mới xác định Kha Bá Ấp bị đưa đến nơi nào.

Một mình ở trong căn biệt thựcỡ trung giữa sườn núi, địa điểm hẻo lánh rất phù hợp với cá tính của KhangChính Thời, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào căn nhà ẩn trong rừng cây này, đốivới việc bên trong trầm tĩnh khác thường có chút bất an.

Kha Bá Ấp vẫn mạnh khỏe chứ?

Lần đầu tiên cô mất đi bìnhtĩnh mà cô kiêu ngạo nhất, lo lắng vọt vào chỗ ở của Khang Chính Thời.

Nên có người giáo huấn mộtchút cái tên cuồng vọng tinh thần phân liệt kia.

Trong phòng, Khang Chính Thờikhẽ chấn động, cười lạnh nói: “Ả kia tới, ngươi tốt nhất mau ký.”

Kha Bá Ấp liếc hắn một cái,cầm lấy bút, muốn dùng mấy tờ văn kiện này để giải quyết ân oán giữa anh vàKhang Chính Thời.

“Dừng tay!” Lãnh Quan đúnglúc đánh vỡ kết giới của Khang Chính Thời, vọt vào.

“Lãnh Quan...” Thấy cô đến,Kha Bá Ấp vừa vui vừa lo.

“Đừng giao dịch với ma quỷ,Bá Ấp, bọn họ sẽ không giữ lời, tin em, mặc kệ anh có ký tên hay không, KhangChính Thời này cũng không sẽ bỏ qua cho anh.” Cô ngăn anh, đi đến bên cạnh anh,nhẹ nhàng lấy bút trong tay anh. “Hắn hận anh, hắn là linh hồn ác độc nhất giấutrong nội tâm Khang Chính Thời, hắn không chỉ muốn mọi thứ của Kha gia, hắn cònmuốn mạng anh! Chính sự oán hận này khiến Khang Chính Thời một phân thành hai,hắn đem bản thân bán cho ác ma.”

“Hừ, ngươi là đồ xú nữ nhân,thật sự không biết tốt xấu, Kha Bá Ấp vì ngươi mới đồng ý ký tên, hắn không tinngươi sẽ là đối thủ của ta, hắn sợ ngươi bị thương, mà ngươi lại ngu ngốc chuiđầu vô lưới, đến chịu chết!” Khang Chính Thời cả tiếng mắng to, hận cô phá hỏngkế hoạch của hắn.

Trong lòng Lãnh Quan lướt quamột dòng nước ấm.

Vậy là đủ rồi! Kha Bá Ấp cóthể vì cô từ bỏ mọi thứ, cô sao có thể không yêu anh, bảo vệ anh?

Cô cười nhợt nhạt với Kha BáẤp, trong mắt có chút ánh sáng chớp động.

Kha Bá Ấp kích động muốn ômcô, bất đắc dĩ không đúng thời cơ, trước mắt còn có tên khốn kiếp đang uy hiếpsinh mệnh bọn họ.

“Ta sẽ không cho ngươi độngđến một sợi lông tơ của anh ấy. Khang Chính Thời, ngươi tình nguyện tránh trongthể xác, để ác ma trong lòng ở đây làm xằng làm bậy, ngươi mới là kẻ đángthương nhất trên thế giới, ta thương hại ngươi.” Cô biểu tình kiên nghị, phầntự tin không có lý do của cô khiến Khang Chính Thời bối rối.

“Tiện nhân này!” Khang ChínhThời bị cô kích thích nổi trận lôi đình, hét lớn một tiếng, một đám cầu lửađánh tới Lãnh Quan, độ nóng cực cao trong quả cầu lửa còn chưa tiếp cận đã làmtất cả đồ dùng trong nhà bốc cháy.

“Mau rời khỏi nơi này!” LãnhQuan đẩy Đạt Đạt, biến mất trong không khí, sau đó kéo Kha Bá Ấp chạy đến cửasổ.

“Một tên cũng đừng hòng chạy!Ta muốn cácngươi chết! Tất cả đều cháy sạch một chút cũng không còn!” Tiếng Khang ChínhThời phát cuồng hò hét từ trong phòng truyền ra, cầu lửa cũng đuổi theo LãnhQuan không rời.

Lãnh Quan phá cửa sổ, ôm lấy Kha Bá Ấp từ lầu một nhảy xuống, hai người lănvài vòng trong bụi cỏ, cô lấy hơi lập tức nói với anh: “Đi mau! Đừng ở lại chỗnày!”

“Không! Anh không thể để em ở đây!” Kha Bá Ấp quả quyết lắc đầu.

“Anh ở đây chỉ làm vướng chân vướng tay, đi mau!” Cô không nói nhiều mà đẩyanh ra, xông lên trước dùng băng đối phó quả cầu lửa thật lớn kia.

“Lãnh Quan...” Kha Bá Ấp khẩn trương đến lưng toát mồ hôi lạnh.

Lãnh Quan biết băng khí của mình gặp lửa liền tan, nhưng vậy cũng không tệ,băng hóa thành nước, đối với lửa luôn có tác dụng khắc chế, cô ra sức đối khángvới lửa của Khang Chính Thời, băng khí hóa thành nước khiến cầu lửa chỉ còn dưhỏa, nhưng không bao lâu sau, lửa đã yếu đi lại lần nữa cháy lan, Khang ChínhThời không biết khi nào đứng trên nóc nhà, nhìn xuống bọn họ, hơn nữa lại đangthao túng lửa.

Nên làm gì bây giờ? Khi Lãnh Quan xoay người đỡ Kha Bá Ấp thoát đi, liềumạng động cân não.

Đột nhiên, một trận mưa lửa bất ngờ rơi xuống, mọi nơi đều cháy, trong nháymắt, rừng cây gần biệt thự tất cả đều thành cây lửa, trong không khí sương khóitràn ngập, mắt thấy lửa sẽ lan đến những căn nhà cách đó không xa.

Kha Bá Ấp bị những đốm lửa nhỏ này làm bốc cháy toàn thân đau đớn, LãnhQuan đưa anh đến một cái ao gần đó, dùng băng thay anh xua nhiệt.

“Nghe này, em để xe anh bên đườn núi, khi em đối phó hắn, anh lập tức láixe rời đi, đừng quay lại nữa.” Cô thận trọng nói với anh.

“Không! Nơi này tất cả đều là lửa, anh không thể để em một mình ở đây.” Anhđè bả vai cô, không nghe cô khuyên bảo.

“Yên tâm, em có biện pháp đối phó hắn.” Trong mắt cô có vẻ chắc chắn.

“Biện pháp gì?” Anh nhướng mi.

“Không khí.” Cô ngẩng đầu nhìn ngọn lửa theo gió đốt tới.

“Không khí?”

“Thứ duy nhất có thể chặn linh lực của Khang Chính Thời, chính là trạngthái chân không, đã không có không khí, lửa liền không thể cháy được.” Cô bìnhtĩnh nói.

“Chân không? Vậy em định làm thế nào?” Anh ý thức được cô sắp đi làm mộtchuyện nguy hiểm, trên mặt có lo âu.

“Em muốn dùng băng vây khốn hắn, ngăn cách không khí, khiến hắn không dùngđược linh lực.” Đây là biện pháp duy nhất có thể ngăn Khang Chính Thời phátcuồng, xem dáng vẻ hắn không giết bọn họ thề không bỏ qua kia, cho dù thiêu hủycánh rừng này, hại người vô tội, hắn cũng không để ý.

“Có thể sao?” Anh nhíu chặt mày.

“Đúng vậy, chỉ cần anh không ở đậy.” Cô lấy ý nghĩ anh là gánh nặng để buộcanh đi.

“Anh ở lại có thể giúp em...” Anh cố cãi.

“Anh là mục tiêu của Khang Chính Thời, ở lại sẽ chỉ làm em phân tâm, hiểukhông?”

“Nhưng...” Một đám lửa tấn công bọn họ cắt ngang lời anh nói.

“Đi mau, không có thời gian.” Cô nói xong đẩy anh ra.

Anh trong hỗn loạn kéo cô vào lòng, môi lướt qua cô, thấp giọng nói: “Emkhông thể để mình bị thương, đừng quên, tiền cùng vĩ khoản anh đều chưa trả choem.”

“Yên tâm, em sẽ không cho người ta cho thiếu.” Cô cho anh một nụ cười antâm, sau đó dùng sức đẩy anh ra, tạo một bức tường băng ngăn trở cầu lửa, đểKha Bá Ấp bỏ chạy về phía chiếc xe.

Khang Chính Thời thấy Kha Bá Ấp, tức giận đến hóa cuồng, hắn rít gào điqua, vẻ mặt dữ tợn.

“Họ Kha, có gan thì đừng đi!”

Lãnh Quan ngăn hắn lại, thừa dịp hắn tâm loạn hết sức, tụ hơi nước xungquanh cô và hắn, đông lại thành băng, vây khốn hắn.

“Ngươi muốn làm gì?” Khang Chính Thời liếc cô.

“Ngươi rất nhanh sẽ biết.” Khóe miệng Lãnh Quan hiện lên nụ cười lãnh khốc.

Khi Khang Chính Thời còn chưa rõ ý đồ của cô, liền phát hiện hắn cùng côhãm trong một không gian bịt kín băng, hơn nữa không khí trong nháy mắt bị rútsạch.

“Ngươi...” Hắn cảm thấy cổ họng căng chặt, không thể hô hấp, hơn nữa sứcmạnh ngưng tụ thế nào cũng không thể tạo ra lửa.

“Đây là cách duy nhất ngăn được ngươi, Khang Chính Thời, không có khôngkhí, ngươi liền không thể thao túng lửa.” Lãnh Quan từ từ phun ra không khítrong cơ thể.

“Ngươi... Ngươi là đồ ngu ngốc, này... như vậy... ngươi cũng không sống nổi......”Mặt hắn đã đỏ bừng, toàn thân vì thiếu dưỡng mà hơi run rẩy.

“Chỉ cần có thể trừ bỏ ngươi...” Cô nói không hết câu, chỉ vì không khítrong cơ thể cũng sắp cạn.

“Hô! Hô! Hô!” Khang Chính Thời cố sức hít thở, lại hít không được một chútkhông khí, hai mắt hắn trợn lên, đau đớn trừng cô.

Lãnh Quan cũng choáng váng, cô chậm rãi giơ lên lưỡi băng đã sớm nắm trongtay, đâm tới ngực hắn, ngay khoảnh khắc này, hắn đột nhiên dùng giọng bình thảnkêu lên: “Đừng... Đừng giết tôi! Tôi... tôi đã tỉnh... Khang Chính Thời phát rồkia... đã... đã bị tôi ngăn chặn...”

Lãnh Quan kinh ngạc dừng tay, thì ra Khang Chính Thời tỉnh táo lại?

“Mau... Mau cho... tôi hít... hít chút không khí...” Hắn cầu xin.

Lãnh Quan mềm lòng, không thể trơ mắt nhìn Khang Chính Thời còn có lươngtri chết đi, tốt xấu gì hắn cũng là anh Kha Bá Ấp, là người thân duy nhất trênđời này của Kha Bá Ấp.

Lý trí giãy dụa, cô không còn kiên trì, thu hồi không gian linh lực do băngngưng kết, hai người đồng thời dùng sức hô hấp không khí.

“Ngươi thật dễ lừa, họ Lãnh, không nghĩ tới ngươi nhìn giống như tuyệtlãnh, nhưng cũng có lòng dạ đàn bà, hiện tại liền nhìn ta tự tay bị hủy ngườiđàn ông của ngươi!” Khang Chính Thời hít đủ không khí, liền lộ bản tính, mớivừa rồi vì muốn sống đã dùng chút kỹ xảo dễ dàng qua mặt Lãnh Quan, hắn khôngbỏ qua cơ hội này, hai tay giơ cao, một đám lửa đủ để thiêu hủy cả ngọn núigiống như rắn lủi về phía Kha Bá Ấp đang chuẩn bị lái xe đi.

“Không!”

Lãnh Quan kinh hãi ngũ tạng tê liệt, cô không chút nghĩ ngợi dùng thân ngănngọn lửa, trước khi cơ thể bị nhiệt độ cao xuyên qua, dùng hết sức bắn lưỡibăng trong tay ra, dao sắc cắt qua bình phong lửa của Khang Chính Thời, đâm vàotrán hắn, bắn thủng đầu hắn, hắn ngã xuống trong tiếng cười man dại, chưa kịp ýthức được cái chết đã tắt thở.

Lãnh Quan chịu hết toàn bộ linh lực của hắn, ngực cháy, phun ra một đốngmáu, cả người ngã nhào vào xe Kha Bá Ấp.

“Mẹ!” Đạt Đạt vẫn trốn tránh từ trong rừng lóe ra, liều mạng kêu khóc.

“Lãnh Quan” Kha Bá Ấp ở trong xe kinh hãi thu hết màn này vào trong mắt,anh chạy ra khỏi xe, lao ra trước ôm lấy Lãnh Quan, thất thanh kêu.

Anh liều mạng giúp cô dập tắt mỗi một ngọn lửa trên người, nhưng cô ho khanvài tiếng, máu theo khóe miệng ồ ồ chảy ra, căn bản ngừng không được.

“Trời ơi... Lãnh Quan... Lãnh Quan...” Anh gấp đến độ cơ hồ hỏng mất, runrun ôm chặt cô, không biết nên làm thế nào cứu cô.

“Xem... đến... bài Tước Lợi Nhi... bói thật là đúng... thật chuẩn...” Cô nởnụ cười, ngay lúc đang hấp hối.

“Đừng nói nữa! Em... em đổ máu... em không nên thay anh ngăn trở... anhtình nguyện chết cũng không muốn em bị thương...” Anh cuồng loạn hôn đôi môitái nhợt của cô.

“Thật xin lỗi... Đạt Đạt có thể cũng... cũng...” Cô thấy thân thể Đạt Đạtphía sau anh đã dần dần biến mất.

Kha Bá Ấp quay đầu nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của Đạt Đạt, càng không ngừnglắc đầu, “Không! Không! Hai người cũng không thể rời khỏi anh! Không thể!”

Trong nháy mắt mất đi người yêu cùng đứa con trong tương lai, bảo anh làmsao chịu nổi đây?

“Đây là em... nhiệm vụ cuối cùng...” Cô khó khăn vươn tay vuốt ve vỗ mặtKha Bá Ấp.

“Đừng bỏ anh... xin em, em còn chưa đòi anh vĩ khoản, em không thể cứ nhưvậy chết đi...” Anh khóc bắt lấy tay cô, hôn mạnh vào lòng bàn tay lạnh nhưbăng của cô.

“Vĩ khoản... nếu anh thật sự có lòng... đem Trường Ấp... chỉnh đốn tốt, vĩkhoản em muốn chính là... xí nghiệp Trường Ấp... một đế quốc mỹ thực không aisánh được... anh trả được chứ?” Cô suy yếu nói.

“Trường Ấp? Đế quốc mỹ thực?”

“Đúng vậy... dùng năng lực của anh... thay em quản lý...” Giọng nói của côcàng lúc càng nhỏ.

“Không! Anh muốn em sống!Vĩnh viễn ở bên cạnh anh!” Anh thống khổ vùi đầu vào gáy cô.

“Nếu... vạn nhất em còn cóthể sống... anh liền... đến mua hy vọng đi...” Cô nói xong từ từ gục xuống,nhắm mắt, ngã vào lòng anh.

Khi cô nhắm mắt Đạt Đạt cũnghóa thành không khí, biến mất trong núi rừng tràn ngập sương khói.

“Không” Anh hướng lên trờirống to, kháng nghị ông trời đã làm anh tan nát cõi lòng.

Trong đêm tối, tiếng hô củaanh chấn động mây núi, sau đó, không thể tưởng tượng, trời lại đổ tuyết!

Trong tuyết lớn bay tán loạn,Lãnh Quan trong lòng anh, thân hình hóa thành từng mảnh bông tuyết, từng chútmột từ trong tay anh bay đi.

“Lãnh Quan? Lãnh Quan... Lãnh Quan...” Kha Bá Ấp bối rối tìm tung tíchngười yêu ở chung quanh, nhưng ngoại trừ tuyết trắng, anh không còn thấy gìkhác.

Ngay trong đêm tuyết thần kỳ của Đài Bắc, anh mất đi tình yêu cả đời này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.